Lục Thiếu Hoa sửng sốt, nhưng nhìn thấy Hoắc Khoái Nguyệt gọi điện thoại cũng yên tâm. Hắn đoán chừng là cô tủi thân nên gọi điện thoại về nhà khóc lóc kể lể. Một công chúa nhỏ mới hơn mười tuổi, bị người ta quát lớn như vậy sao không tủi thân được. Dù có Lục Thiếu Hoa ở đó, nhưng ở nhà người khác sao bằng ở nhà mình, luôn luôn được đặt ở vị trí số một. Hoắc Khoái Nguyệt gọi điện thoại về nhà là điều dễ hiểu.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không nghĩ tới chuyện nhỏ này, vì Hoắc Khoái Nguyệt gọi điện thoại mà trở nên trầm trọng, cuối cùng càng lúc càng lớn, lớn hơn cả dự kiến của Lục Thiếu Hoa.
- Ông nội ơi, ông nội ơi! Cháu bị người ta ăn hiếp.
Hoắc Khoái Nguyệt khóc nức nở trong ống nghe, nói xong lời cuối cùng thì nước mắt tuôn xuống không ngừng, giọng nói không rõ nữa.
Lục Thiếu Hoa kinh ngạc nhìn Hoắc Khoái Nguyệt, vốn tưởng cô gọi cho cha cô Hoắc Chấn Đình, nhưng không ngờ đã nhầm rồi, cô gọi trực tiếp cho Hoắc Anh Đông. Lục Thiếu Hoa có thể cảm nhận được, Hoắc Anh Đông rất yêu thương Hoắc Khoái Nguyệt. Cháu mình bị ức hiếp, làm ông nội như Hoắc Anh Đông có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Rõ ràng là không thể.
Nhìn thấy Hoắc Khoái Nguyệt đã nói chuyện không nổi nữa, bất đắc dĩ, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể nhận lấy ống nghe từ tay Hoắc Khoái Nguyệt, thay Hoắc Khoái Nguyệt nói chuyện với Hoắc Đông Anh:
- Ông Hoắc, là cháu Hoa đây. Không có việc gì đâu…
Lục Thiếu Hoa trước tiên phải báo bình an cho ông già yên tâm.
- Ủa, không có việc gì sao?
Trước tiên Hoắc Anh Đông hỏi lại, sau đó mới hỏi tiếp:
- Cháu nói ta nghe xem đã xảy ra chuyện gì?
Không còn cách nào khác, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể thuật lại lần nữa chuyện vừa rồi, cuối cùng còn nói thêm một câu:
- Ông Hoắc cứ yên tâm, chuyện này cháu sẽ giải quyết ổn thôi.
- Ôi chao, động tới súng ống rồi.
Đầu dây điện thoại bên kia Hoắc Anh Đông nhẹ thở dài, nói tiếp:
- Thế này vậy, cháu cứ ở yên đấy, ta sẽ qua đó.
- Ôi ôi, không cần đâu, ông cứ ở nhà chờ đi, cháu tự đưa Tiểu Nguyệt trở về.
Nói đùa sao, Hoắc Anh Đông tự mình đến đây không phải xem thường mình sao. Chuyện này, Lục Thiếu Hoa sẽ giải quyết gọn gàng mà.
Hoắc Anh Đông là người thông minh nhường nào, sao lại nghe không rõ ý của Lục Thiếu Hoa trong đó, liền vội vàng giải thích:
- Ông không có ý gì khác đâu, ông chỉ muốn đi xem thử là ai lớn gan dám dòi bồi thường một bộ quần áo một trăm ngàn tệ.
Thật ra chỉ là Hoắc Anh Đông kiếm cớ thôi. Hoắc Anh Đông đang nghĩ, vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa cho dù có mang theo giấy phép dùng súng, theo luật pháp Hong Kong cũng có nhiều rắc rối. Cho dù là Lục Thiếu Hoa có để Lưu Minh Chương đến đồn cảnh sát chào hỏi, nhưng đó dù sao cũng là thương nhân đi chào hỏi, tình hình khác xa. Nhưng nếu chính mình đến thì lại là chuyện khác. Vì ông ta ngoài việc có ảnh hưởng trong giới thương nhân ra, còn nắm giữ thân phận trong chính phủ. Đó cũng là nguyên nhân vì sao Hoắc Anh Đông lại muốn đến.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì nữa. Hoắc Anh Đông là ông nội của Hoắc Khoái Nguyệt, nghe giọng điệu cương quyết muốn đến như vậy, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể nói rõ vị trí mà thôi.
Hoắc Anh Đông ở đầu dây bên kia hỏi rõ Lục Thiếu Hoa vị trí cụ thể của hắn, không nói thêm gì nữa, thản nhiên buông một câu:
- Ta sẽ tới nhanh thôi.
Nói xong liền gác điện thoại.
Hoắc Anh Đông nói muốn đến đây, Lục Thiếu Hoa cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại lợi dụng cơ hội này an ủi Hoắc Khoái Nguyệt một phen. Nào là ông nội em sẽ đến, nào là ông nội em sẽ đến giúp em hết giận… Dù sao, Lục Thiếu Hoa cũng phải an ủi cả ngày mới làm Hoắc Khoái Nguyệt ngừng khóc.
Hoắc Khoái Nguyệt ngừng khóc, Lục Thiếu Hoa mới quay lại sắp xếp chuyện gã mặt sẹo. Mang bọn họ đến, Lục Thiếu Hoa cũng không nghĩ đến việc giết gã, mà muốn nghe rõ sau lưng bọn họ là tổ chức nào, cũng giải quyết việc này cho mau chóng.
- Anh Lý, anh hỏi bọn chúng đi theo ai?
Lục Thiếu Hoa nói với Lý Thượng Khuê.
Thẩm vấn mấy tên côn đồ vốn là món ăn quen của Lý Thượng Khuê. Cho dù bọn chúng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, vào tay Lý Thượng Khuê đều ngoan ngoãn nói ra, chỉ khác một chút là mấy tên này chỉ là vài con cá nhỏ, gật đầu mà hai chân run rẩy.
Thẩm vấn người ta cũng một loại chiến thuật tâm lý. Chỉ cần hoàn toàn phá vỡ được phòng tuyến tâm lý của đối phương, việc sau đó cũng dễ dàng hơn, gần như muốn hỏi gì cũng được, cho dù là hỏi tới dòng họ tổ tiên mười tám đời của họ cũng không có gì khó khăn.
Phòng tuyến tâm lý của Mã Tử từ lúc bọn Trương Khánh Vân lấy súng ra cũng đã hóa thành băng, giống như chim từng bị tên bắn thấy cành cong thì sợ, Lý Thượng Khuê chỉ tốn một ít lực như phủi bụi, không mất chút sức lực nào, đã mau chóng hỏi được thân phận đối phương rất rõ ràng.
- Tiểu Hoa, tổ chức của chúng là Tân Nghĩa An, tên cầm đầu tên là Hướng Hoa Cường.
Lý Thượng Khuê đến cạnh Lục Thiếu Hoa, nói nhỏ vào tai hắn.
- Hướng Hoa Cường?
Lục Thiếu Hoa cũng nhỏ giọng hỏi lại.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật mạnh đầu. Nói đến tên Hướng Hoa Cường này, Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ. Vì kiếp trước Lục Thiếu Hoa xem “Thần bài” không dưới mười lần, trong đó đóng vai Long Ngũ. Vai này của Hướng Hoa Cường cũng vô cùng vui vẻ.
Dựa theo trí nhớ, Hướng Hoa Cường có hai thân phận, thứ nhất là ông trùm của Tân Nghĩa An, thứ hai là tổng giám đốc công ty điện ảnh, một kẻ thật sự có thế lực. Kiếp trước Lục Thiếu Hoa có xem qua một bộ phim, có nói là Hướng Hoa Cường và nhà họ Hoắc quan hệ không tồi. Chỉ có điểu trong đó không biết nói thật hay giả, nhưng không quan trọng, Hoắc Anh Đông đã lập tức tới đây, đến lúc đó tự mình hỏi sẽ biết.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lục Thiếu Hoa ngồi im lặng trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hắn đang chờ đợi, đợi Trần Đạt Vinh và ông Hoắc đến đây. Tất nhiên, hắn cũng đang chờ cảnh sát đến. Nhưng điều khiến Lục Thiếu Hoa lấy làm lạ là đã hơn mười phút mà cảnh sát vẫn chưa đến. Điều này làm Lục Thiếu Hoa không khỏi sinh ra cảm giác, thì ra cảnh sát Hong Kong cũng không giống trong tiểu thuyết.
Thật ra Lục Thiếu Hoa đã nghĩ nhầm rồi. Cảnh sát Hong Kong đã đến rất nhanh, sau khi nhận được báo án thì đã đến ngay rồi, chẳng qua là đến rồi lại về ngay. Nguyên nhân ra về là họ đã nhận được một cú điện thoại, đúng vậy, là một cú điện thoại, điện thoại gọi từ nhà họ Hoắc tới.
Hoắc Anh Đông biết rõ năng lực làm việc của cảnh sát Hong Kong. Sau khi gác điện thoại của Lục Thiếu Hoa thì liền gọi đến Tổng nha cảnh sát, mang chuyện bảo vệ của Lục Thiếu Hoa có giấy phép dùng súng mà nói, cho dù có nguy hiểm cũng được giải trừ.
Mười phút trôi qua rất nhanh, Lục Thiếu Hoa vẫn ngồi nguyên không nhúc nhích. Giám đốc nhà hàng cũng vậy. Vừa rồi, Lục Thiếu Hoa trò chuyện với Hoắc Anh Đông, gã đã nghe rõ ràng. Hong Kong cũng không có mấy nhà họ Hoắc, trực giác nói cho gã biết, họ Hoắc này chính là Hoắc Anh Đông.
Tay giám đốc họ Ngô kia nghĩ rằng, chuyện này càng ngày càng lớn, thân phận của tên mặt sẹo gã cũng biết rõ. Còn thân phận của Lục Thiếu Hoa gã chỉ biết sơ qua. Gã chỉ biết là hắn cùng đầu sỏ của tập đoàn Phượng Hoàng có quan hệ. Riêng cô bé Hoắc Khoái Nguyệt mà hắn mang theo này là người nhà họ Hoắc. Nghĩ lại mới thấy rằng, hai trùm kinh doanh chống lại một trùm kinh doanh kiêm anh Hai xã hội đen kết cục sẽ ra sao? Giám Đốc họ Ngô không thể tưởng tượng ra được. Điều duy nhất hiện nay gã có thể làm là chờ đợi, chờ đợi tiến triển của việc này.
Tập đoàn Phượng Hoàng rất gần khách sạn. Trần Đạt Vinh tới đầu tiên. Khi đi vào cửa phòng họp nhỏ, anh ta liếc mắt nhìn cô gái tên là Diễm Diễm, sau đó nhìn qua Lục Thiếu Hoa, mặt hắn không có gì khác thường, vẫn nhắm mắt dưỡng thần như cũ, khiến anh ta không thể đoán được là đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn đến vẻ mặt của cô gái tên Diễm Diễm, anh ta dám khẳng định, việc đó nhất định có liên quan đến người phụ nữ này.
Và Trần Đạt Vinh thấy, cô gái Diễm Diễm thấy Trần Đạt Vinh đi vào giống như chết đuối vớ phải cọng rơm, giật giật môi nhìn Trần Đạt Vinh cầu cứu, nhưng không ngờ Trần Đạt Vinh không hề để ý đến cô, lập tức đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa hỏi han.
Lục Thiếu Hoa tuy nhắm mắt, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng bước chân, đoán được đó là Trần Đạt Vinh, ai bảo tập đoàn Phượng Hoàng gần nhà hàng quá, nhắm mắt thản nhiên nói:
- Ngồi xuống trước đi, chuyện khác nói sau.
Trần Đạt Vinh còn có thể nói gì nữa. Ông chủ đã nói, người làm công như anh ta chỉ biết làm theo, lẳng lặng tìm cái ghế dựa cách Lục Thiếu Hoa không xa mà ngồi xuống. Anh ta làm như không thấy tín hiệu cầu cứu của Diễm Diễm, vốn là ngôi sao dưới tay anh ta, lẽ ra anh ta cũng nên quan tâm, nhưng việc này liên lụy đến Lục Thiếu Hoa, Trần Đạt Vinh cũng đành bất lực.
Trần Đạt Vinh vào không bao lâu, Hoắc Anh Đông mang theo hai vệ sĩ và một người mặc trang phục cảnh sát tiến vào. Cũng như Trần Đạt Vinh, trước tiên nhìn thoáng qua tình hình bên trong phòng họp nhỏ, sau lại đi đến Hoắc Khoái Nguyệt đang uất ức.
- Tiểu Nguyệt ngoan, đừng khóc, ông nội không phải đến đây rồi sao?
Không có cách nào, không phải Hoắc Khoái Nguyệt khóc, mà vì cô công chúa nhỏ này chưa từng chịu oan ức như vậy, giờ nhìn thấy người thân, không kìm chế được tâm trạng của chính mình, chạy đến bên người Hoắc Anh Đông, dựa vào lòng ông, khóc rấm rứt.
Khóc một hồi, Hoắc Anh Đông an ủi Hoắc Khoái Nguyệt, bất đắc dĩ gật đầu với Lục Thiếu Hoa, sau đó mới chỉ vào người trung niên mặc trang phục cảnh sát nói:
- Anh ấy ở tổng nha cảnh sát, đến đây xác nhận giấy phép mang súng.
Lời nói của Hoắc Anh Đông tuy rất có sức thuyết phục, nhưng người ta dù sao cũng là cơ cấu của chính phủ, làm việc gì cũng phải có chứng cứ, đến xác nhận giấy phép dùng súng cũng là tất yếu. Nếu Hoắc Anh Đông không đến, có thể cảnh sát sẽ phái rất nhiều cảnh lực đến vây quanh khách sạn, sau đó mới xác nhận giấy phép dùng súng là thật hay giả.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, gật đầu ra hiệu cho bọn Lý Thượng Khuê mang giấy phép dùng súng ra cho anh ta xác nhận. Theo lời Hoắc Anh Đông nói, vị ở tổng nha cảnh sát này hẳn là người của nhà họ Hoắc, đến chỉ cho có mà thôi.
Quả nhiên viên cảnh sát kia chỉ nhìn thoáng qua giấy phép dùng súng, trở qua trở lại một chút, không chừng ngay cả tên cũng không thấy rõ. Sau đó xếp giấy phép dùng súng lại, quay đầu lại chăm chú nhìn Lục Thiếu Hoa, dường như phải nhớ kỹ dáng vẻ của Lục Thiếu Hoa, rồi nói với Hoắc Anh Đông:
- Ông Hoắc, giấy phép mang súng này là thật, tôi quay về đây.
- Ừ, anh đi về đi.
Hoắc Anh Đông khoát tay nói.
Cảnh sát đi rồi, tiếp theo phải giải quyết chuyện này.