Tuy nhiên, ông Đặng dù sao cũng đã là người về hưu. Cái gọi là “không ở trong địa vị, không nên tham mưu công việc đó”. Ông cũng muốn nói tốt cho Lục Thiếu Hoa nhưng cũng đành bất lực. Lời nói ra cũng chỉ để mọi người tham khảo ý kiến còn tiếp nhận hay không thì là một chuyện khác.
Nhưng cấp trên sẽ từ chối yêu cầu của Lục Thiếu Hoa sao?
Không đâu, đến thời điểm này, nếu như từ chối yêu cầu của Lục Thiếu Hoa cũng đồng nghĩa với việc phải giải quyết việc làm cho hơn trăm nghìn người, còn bị ảnh hưởng sau việc rút vốn, đồng thời cũng là vấn đề danh tiếng của đất nước nữa. Nếu là người thông minh họ sẽ không từ chối yêu cầu của Lục Thiếu Hoa
Vì vây, ông Đặng với vẻ mặt trầm lặng thương lượng với người bên cạnh một hồi, cuối cùng đã đưa ra quyết định đồng ý với yêu cầu của Lục Thiếu Hoa.
Nhưng ông không nói ra kết quả ngay mà hỏi một câu hỏi thăm dò:
- Tiểu Hoa à, chuyện này chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
- Không có!
Lục Thiếu Hoa không nghĩ ngợi gì đáp ngay. Ngừng một lúc Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Ông à, ông cũng biết tính cháu rồi mà, người ta tốt với cháu một, cháu sẽ đối tốt lại với họ mười, nhưng bây giờ người ta ức hiếp cháu, cháu cũng sẽ đáp trả lại họ gấp mười lần như thế.
- Hầy!
Ông Đặng buông tiếng thở dài trong điện thoại, nhưng ông không chịu từ bỏ nói tiếp:
- Nhưng mà cháu có nghĩ đến hậu quả không? Đất nước bây giờ cần ổn định chứ không phải hỗn loạn.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cứ cười ha ha, Vốn dĩ cơn tức giận đã vơi đi hơn phân nữa, nhưng vì lời nói của ông Đặng cơn tức giận lại trào lên.
- Nếu biết trước thế thì hà tất đừng có bắt đầu, biết trước thế thì sẽ ngăn chặn rồi và sẽ không xảy ra tình trạng này rồi.
Đến lúc này, Lục Thiếu Hoa bất cần đối phương là ai nữa dù là ông Đặng đi chăng nữa, tính khí nóng nảy của hắn lại bắt đầu, nói ra những câu nói khó nghe. Cuối cùng hắn chẳng thiết gì đến việc nói lý nữa.
Hơn nữa Lục Thiếu Hoa nói ra tất cả cũng là sự thật, nếu biết trước thì ngay lúc đầu khi bọn họ hạ lệnh liên hợp lại tổng kiểm tra vậy tại sao lại không ngăn cản?
Ông Đặng im lặng, mà thật giống như những lời Lục Thiếu Hoa đã nói, sau một hồi tạm ngưng, ông mới nói:
- Hay là thế này, xử lý kẻ đứng đằng sau lưng là được rồi, còn ông Chủ tịch của thành phố Thâm Quyến và kẻ đứng đằng sau của ông ta thì thôi.
Đây là một cách thỏa hiệp, đồng thời cũng là đang mặc cả với Lục Thiếu Hoa. Nếu như đặt lên bàn thương lượng làm ăn thì lợi thế sẽ thuộc về Lục Thiếu Hoa, ông Đặng không thể làm gì được.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng hiểu được phần nào đó trong câu nói của ông Đặng, đó chính là người đứng đằng sau vụ liên hiệp tổng kiểm tra và ông Chủ tịch không cùng một người.
- Không được!
Lục Thiếu Hoa không hề nhượng bộ, hắn tiếp tục đưa ra lí do của mình:
- Cháu cũng sẽ giải quyết ông Chủ tịch, điều này không khác gì so với việc giải quyết kẻ đứng sau lưng ông ta. Nếu như bỏ qua, sau này lại phiền phức lúc đó chẳng phải cháu cũng phải giải quyết lần nữa sao?
- Còn nữa!
Lục Thiếu Hoa im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua lại tiếp tục sinh sôi. Cháu sẽ không để cơ hội cho kẻ thù hồi sinh đâu. Nếu đã làm thì trừ khử tận gốc quyền thế của chúng, như thế cháu mới yên tâm.
Lục Thiếu Hoa có vẻ như không muốn thương lượng.
Đúng thế, Lục Thiếu Hoa chiếm thế mạnh, nhưng mà trong tình thế này không phải do sự tức giân gây ra, Tập đoàn Phượng Hoàng là tập đoàn lớn, còn Chủ tịch Hà lại là người thông minh, chức vụ lại cao nữa, ông ta không thể không biết một tập đoàn lớn như thế có thế lực hùng mạnh như thế nào. Nhưng ông ta vẫn muốn gây sự với tập đoàn này.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là, kẻ đứng sau hắn ta cũng đồng ý với cách làm của ông ta. Đây là một kiểu hợp tác trá hình. Tức là kẻ đứng sau ông ta ngấm ngầm đồng ý tiến hành, nếu như bị truy xét thì cũng coi như là kẻ đồng lõa.
Lục Thiếu Hoa sao có thể tha cho những kẻ tham gia vào việc này được. Nếu làm thì sẽ làm cho triệt để, đây là nguyên tắc làm việc của Lục Thiếu Hoa. Chỉ khi đánh kẻ thù tới mức không thể trở ngược tình thế thì mới cảm thấy yên tâm.
Ông Đặng lúc này không ngờ là Lục Thiếu Hoa nghĩ nhiều đến thế, không phải ông không nghĩ ra mà ông không còn sức để nghĩ đến những việc phức tạp như thế. Việc quan trọng hơn lúc này là giải quyết việc rút vốn của tập đoàn Phượng Hoàng và giữ được hình tượng quốc gia.
- Tiểu Hoa à, việc gì cũng nên nghĩ một đường lùi để sau này còn có ngày gặp lại nữa chứ!
Ông Đặng vẫn không nản lòng khuyên nhủ. Đất nước mất đi hai vị quan cấp cao sẽ bị tổn thất rất lớn. Ông hiểu rõ điều đó, ông chỉ có thể khuyên Lục Thiếu Hoa dừng tay.
- Hầy!
Lục Thiếu Hoa lại thở dài rồi tiếp tục nói:
- Ông à, ông đừng nói nữa, việc cháu đã quyết định thì sẽ không thay đổi đâu. Ông nói với họ rằng đây là ý của cháu, họ đồng ý hay không là chuyện của họ. Mà nếu như việc được giải quyết thì cháu sẽ ghi nhớ ân huệ này và cũng sẽ có món quà lớn dành tặng cho đất nước.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa có ngụ ý dụ dỗ, nhưng cũng có thể không phải là sự thật
- Được rồi, ta sẽ nhớ phần đại lễ của cháu.
Nói xong ông gác máy.
Nói chuyện với ông Đặng gần nửa tiếng, Lục Thiếu Hoa cũng đã thấm mệt. Sau khi để điện thoại lại chỗ cũ Lục Thiếu Hoa liền nằm xuống ghế sô-fa, nhắm mắt lại, day day cái trán. Làm thế mới thấy đỡ hơn.
Lục Thiếu Hoa không nói gì nhưng cũng không có nghĩa là Chử Lỗi không có chuyện gì để hỏi. Anh ta đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại của Lục Thiếu Hoa và ông Đặng. Kết quả cuối cùng cũng có thể đoán được và anh ta mở miệng hỏi:
- Có nên tiếp tục việc rút vốn không?
Lục Thiếu Hoa thản nhiên đáp:
- Tiếp tục!
Tuy cuộc nói chuyện với ông Đặng đã có kết quả nhưng Lục Thiếu Hoa sao biết được kết cục sẽ như thế nào. Có thể nói ra một câu khó nghe là Lục Thiếu Hoa không thể tin. Trong thời khắc mấu chốt này, nếu như tập đoàn Phượng Hoàng không làm lớn chuyện thì những ông quan cao cấp ấy sẽ cho rằng Lục Thiếu Hoa chỉ là đang giỡn chơi.
Vì vậy, không những tiếp tục làm tốt khâu chuẩn bị mà còn phải làm lớn chuyện hơn nữa, để ở ngoài nhìn vào thấy được sự quyết tâm của chúng ta. Nếu như sang ngày mai vẫn chưa giải quyết chuyện này thì sẽ rút vốn toàn bộ.
- Được!
Chử Lỗi gật đầu đáp một tiếng rồi bắt tay vào việc.
Còn Lục Thiếu Hoa, sau khi dặn dò Chử Lỗi xong, lại cầm điện thoại bàn lên gọi điện cho Trần Quốc Bang. Nội dung cuộc thoại rất đơn giản đại khái là Trần Quốc Bang dốc sức đi điều tra chuyện này, nhất định phải có kết quả trước sáng ngày mai.
Trần Quốc Bang cũng biết rằng đây là thời khắc quan trọng không thể chậm trễ, hơn nữa mạng lưới tình báo được hình thành bao nhiêu năm nay đã rất vững chắc, bây giờ điều tra tin tức này là việc dễ như trở bàn tay, không hề khó nên khi đưa ra lời hứa là không có vấn đề gì.
Điều tra thân phận của kẻ sai khiến đứng đằng sau, Lục Thiếu Hoa chỉ có một mục đích. Đó chính là xem kết quả ngày mai cấp trên có thật là sẽ làm theo yêu cầu của hắn hay không. Nếu như dở trò bịp bợm thì Lục Thiếu Hoa sẽ cho rút vốn không thương lượng nữa.
“Hô!” Lục Thiếu Hoa thở cái thật mạnh và tự nói với mình: “Ngày mai tất cả sẽ rõ.”
Kết quả, ngày mai sẽ có kết quả. Tập đoàn Phượng Hoàng còn hay không đều trông chờ vào ngày mai.
Màn đêm buông xuống đồng nghĩa kết thúc một ngày và ánh sáng sẽ lại đến, thật là mâu thuẫn. Nó nhắc nhở con người ta rằng ngày mới lại sẽ bắt đầu.
Bảy giờ sáng, Lục Thiếu Hoa thức dậy, đánh răng rửa mặt xong liền ngồi ngay bên cạnh điện thoại chờ tin.
Thời gian từ từ trôi qua, chuông đồng hồ điểm tám giờ reo lên.
Lục Thiếu Hoa liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn sang hướng khác. Tâm trạng của Lục Thiếu Hoa không như vẻ điềm tĩnh bên ngoài mà tâm trí của hắn cứ xoáy vào bốn chữ:
- Một tiếng đồng hồ.
Thật vậy, còn khoảng một tiếng nữa là đến cuộc hẹn với ông Đặng nếu sau một tiếng vẫn chưa có tin tức thì Lục Thiếu Hoa sẽ quyết định hạ lệnh rút vốn, còn bản thân hắn cũng rời khỏi nơi hắn đã lớn lên và trưởng thành. Và sau này quay trở lại hay không còn tùy thuộc vào tình hình.
Lục Thiếu Hoa thật lòng không muốn rời khỏi nơi hắn sinh ra và trưởng thành nhưng mà bây giờ hắn không còn đường quay lại nữa, hắn đã đặt cược tất cả, nếu như kết quả cuối cùng là hắn thua, thế thì đất nước này không có chỗ đứng cho hắn nữa.
Những điều này Lục Thiếu Hoa cũng đã từng nghĩ đến, chỉ là hắn vẫn cứ đưa ra quyết định như vậy.
Cái gọi là khi đã là người thua cuộc rồi nhưng trong suy nghĩ vẫn chưa chịu nhận thua, Lục Thiếu Hoa cũng đang nghĩ như vậy. Có thể nói rằng quyết tâm đưa ra thông điệp cuối cùng
Thời gian trôi qua rất nhanh, phân nửa thời gian cũng đã đi qua, còn gần hai mươi phút nữa. Lúc này, tâm trạng của Lục Thiếu Hoa bình tĩnh trở lại khác hẳn với sự hỗn hoạn vừa rồi. Hắn cứ chăm chăm nhìn đồng hồ đợi đến lúc đồng hồ vang lên.
Tiếng chuông điện thoại reo, không đợi đến tiếng reo thứ hai liền vồ lấy ống nghe áp lên tai mà không kịp nhìn số điện thoại.
- Alô
- Tiểu Hoa à, đã điều tra rõ rồi, đối phương là.
Điện thoại của Trần Quốc Bang gọi đến thông báo tin tức đã điều tra được. Nói xong không nói gì nhiều nữa liền gác máy.
Tập đoàn Phượng Hoàng muốn rút vốn toàn bộ, ngoài an ninh của tập đoàn Phượng Hoàng thì Trần Quốc Bang cũng có rất nhiều việc cần làm, cũng không có nhiều thời gian nói chuyện với Lục Thiếu Hoa, hơn nữa hắn cũng không muốn nói nhiều với Trần Quốc Bang bởi hắn còn đợi một cuộc gọi khác nữa.
Nhẹ nhàng đặt tai nghe xuống, vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa rất bình tĩnh. Lướt nhìn đồng hồ một lần nữa, còn khoảng mười lăm phút nữa là đến chín giờ sáng. Vậy là qua mười lăm phút nũa mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thời gian mười lăm phút nói lâu thì không lâu, nhanh thì cũng không nhanh, chớp mắt cái thì đã trôi qua rồi. Chiếc đồng hồ treo trên tường đã điểm chín giờ và chiếc điện thoại cũng rất biết phối hợp, cuối cùng cũng đã reo lên.
Lục Thiếu Hoa không nhìn số điện thoại cũng biết là ông Đặng gọi đến, chỉ có điều là kết quả vẫn chưa biết thế nào, nó vẫn là một ẩn số.