- Anh vào nhà đi, mặc thêm quần áo rồi ra đây.
- Ừ, để anh vào.
Trần Quốc Bang nói xong liền chạy vào trong cửa hàng.
Không quá lâu, Trần Quốc Bang mặc một chiếc áo khoác đen đi ra, trong tay còn cầm thêm một cái áo khoác nữa.
- Cái này cho em.
Nói xong liền ném tới.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, tuy là hắn mặc nhiều áo hơn một chút, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng vẫn nhận áo, vừa mặc vừa nói:
- Anh em mình vừa đi vừa nói chuyện.
Sau khi mặc áo, Lục Thiếu Hoa trầm ngâm một lát rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn Trần Quốc Bang một cái.
- Em nghĩ chắc anh hiểu vì sao em lại cho anh đi Liên Xô.
- Có điểm không rõ lắm, anh nghĩ là em không đơn thuần cho tôi và quân đội đi tìm quan hệ để buôn lậu.
Cách một hồi, Trần Quốc Bang lại giải thích tiếp:
- Nếu em chỉ vì buôn lậu, thì sẽ không làm lớn chuyện như vậy.
Lục Thiếu Hoa không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà hỏi ngược lại.
- Vậy anh cảm thấy em có mục đích gì?
- Haha, em cũng biết anh dốt, không đoán được đâu.
Trần Quốc Bang lộ ra vẻ mặt tươi cười, dù sao cười rộ lên so với khóc còn đỡ khó coi hơn.
- Nếu anh mà dốt thì trên đời này chẳng có ai thông minh.
Lục Thiếu Hoa không mặn không nhạt nói, hắn nói là sự thật, đừng nhìn Trần Quốc Bang bình thường nghiêm mặt, thoạt nhìn thấy thẳng tính, nhưng ở chung với anh ta lâu như vậy thì Lục Thiếu Hoa không thể không biết anh ta là ai.
- Được rồi, em sẽ nói thẳng với anh, em hy vọng những lời này anh không nói lại với người khác, anh có làm được không?
- Yên tâm đi.
Vẻ mặt Trần Quốc Bang khẳng khái còn nói nghiêm túc.
- Em nghĩ anh cũng thấy Liên Xô càng ngày càng rối loạn, xảy ra cơn gió lốc chính trị là chuyện sớm muộn, em nghĩ đến lúc đó sẽ có nhiều xí nghiệp công nghiệp quân sự và một ít xí nghiệp quốc hữu xảy ra đình công, khiến cho đại bộ phận nhân tài sống không nổi.
Lục Thiếu Hoa nói tới đây, không để cho Trần Quốc Bang có thời gian phản ứng, ngay sau đó nói ra mục đích của mình:
- Bọn họ có rất nhiều nhân tài.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói ra chuyện Liên Xô sẽ giải thể, chỉ nói gió lốc chính trị, hắn biết có nói Trần Quốc Bang cũng không tin, cho nên thà không nói.
Hiểu rõ mọi chuyện, Trần Quốc Bang lúc này không thể không bội phục Lục Thiếu Hoa, vì chuyện Lục Thiếu Hoa nghĩ quả là quá xa, anh ta cũng hiểu tình thế trước mắt của Liên Xô, gió lốc chính trị là không thể tránh được, về chuyện xí nghiệp công nghiệp quân sự và xí nghiệp quốc hữu giải thể, anh ta chưa suy nghĩ đến.
- Ý của em là muốn anh trước là nịnh bợ những nhân vật có quyền, sau đó đoạt lấy nhân tài?
- Haha, đúng vậy.
Lục Thiếu Hoa cười, gật đầu cật lực.
- Mặc kệ là ai, em đều cần, chỉ cần có kỹ thuật là được.
Trần Quốc Bang hoảng sợ nhìn về phía Lục Thiếu Hoa, anh mắt như nhìn quái vật, á khẩu không biết nói gì cho phải…
Lục Thiếu Hoa biết Trần Quốc Bang bị hắn dọa ngây người, dừng bước vỗ vỗ vào vai Trần Quốc Bang nói có pha thâm ý:
- Tương lai em sẽ lập ra một tập đoàn rất rất lớn, tập đoàn này bao gồm sản xuất ôtô, máy tính, đồ điện tử, cho nên em cần nhân tài.
Sắc mặt Trần Quốc Bang biến đổi bất định, nếu trước kia Lục Thiếu Hoa nói những lời này, anh ta sẽ nghe tai này lọt tai kia, nhưng bây giờ thì anh ta hoàn toàn tin tưởng Lục Thiếu Hoa có thể làm được. Vì anh ta đã thấy được Lục Thiếu Hoa kiếm tiền nhanh cỡ nào, tương lai không lâu sau, anh ta càng thêm tin tưởng là số tiền của Lục Thiếu Hoa sẽ khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây, Trần Quốc Bang không khỏi đắc chí, quyết định âm thầm cao hứng lúc trước của anh ta thật đúng đắn, anh ta đưa các chiến hữu đến hỗ trợ, anh ta tin rằng Lục Thiếu Hoa sẽ không bạc đãi bọn họ.
- Anh tin là trong đầu em đã sớm có kế hoạch, em cứ nói, anh làm theo là được.
- Được, bắt đầu, anh tiếp xúc với hải quân, kết nối quan hệ, em tin là cùng là lính với nhau thì chuyện đó không phải khó.
Trầm ngâm một hồi, Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Em sẽ đưa trước cho anh mười triệu, đi theo bọn họ móc nối quan hệ rồi sau đó dùng tiền mua chuộc họ, thì chúng ta có thể buôn lậu đồ dùng hàng hóa qua bên kia tiêu thụ.
Trần Quốc Bang gật đầu cật lực, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Thiếu Hoa nói tiếp…
- Trước tiên làm kinh doanh, sau đó nịnh bợ những nhân vật có quyền, đến lúc đó sẽ thuận tiện cho chúng ta đoạt lấy nhân tài, về phần phải làm như thế nào thì anh xem rồi tự xử lý.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa lại ngẫm nghĩ một chút, hơi lo lắng Trần Quốc Bang sẽ căng thẳng nên nói:
- Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, huống chi hiện tại Liên Xô đúng là…
Lời nói của Lục Thiếu Hoa tuy không được rõ ràng, nhưng thông minh như Trần Quốc Bang có thể lý giải được, đơn giản chính là dùng tiền để mua chuộc người ta.
- Tôi biết phải làm sao rồi.
- Haha.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ, nói chuyện với người thông minh đúng là không phải tốn sức, lại vỗ vỗ vào vai Trần Quốc Bang, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Em còn có một việc chưa nói với anh, chuyện này mới là quan trọng, anh nhất định phải làm tốt, bằng không lần này chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.
- Em nói đi.
Trần Quốc Bang cũng trở nên thận trọng.
- Em nghĩ ở Liên Xô ta nên tìm một chỗ làm căn cứ bí mật, đến lúc có một ít nhân tài bất mãn là có thể trực tiếp đưa về trong nước. Còn về các nhà khoa học thì tuyệt đối không thể để về nước, phải làm cho bọn họ ở lại Liên Xô, chờ sau này tìm được một nơi tốt mới cho chuyển đi.
Lục Thiếu Hoa nói một hơi tất cả những điều cần nói.
Kỳ thật, không khó tưởng tượng vì sao Lục Thiếu Hoa phải làm như vậy, hắn bây giờ không có vốn để đấu cùng các cơ quan quốc gia, nếu đem các nhà khoa học này về nước, nhà nước khẳng định là sẽ đỏ mắt, khi đó sẽ có chuyện phiền toái.
Lục Thiếu Hoa không đời nào đem nhân tài giao cho quốc gia đâu, hắn cũng không có vĩ đại như vậy. Người không vì mình thì trời chu đất diệt. Xã hội phát triển, nếu nói cái gì quan trọng nhất đó chính là nhân tài. Về phần tổ quốc, hắn hoàn toàn có thể nghiên cứu ra cái gì đó rồi đưa miễn phí cho quốc gia. Khiến cho bọn họ nghiên cứu chậm đi, đương nhiên điều kiện trước hết là quốc gia cũng phải cho hắn ưu đãi mới được. Nói thế nào thì Lục Thiếu Hoa bây giờ cũng coi như một thương nhân, thương nhân thì luôn coi lợi ích ở hàng đầu.
Trần Quốc Bang lâm vào trầm tư, anh ta cũng là quân nhân do nhà nước đào tạo ra, tuy là đã từng là như vậy nhưng có một điều vĩnh viễn không thể tiêu diệt trong lòng là có thể vì quốc gia mà hy sinh tất cả. Cho nên khi Lục Thiếu Hoa nói muốn để số nhà khoa học này ở lại Liên Xô thì anh ta liền có mâu thuẫn…
- Haha, em nghĩ anh đang suy nghĩ tại sao em không đưa những nhà khoa học này cho quốc gia đi?
Hai mắt Lục Thiếu Hoa sắc bén như lưỡi dao, giống như ăn thấu vào đầu óc Trần Quốc Bang. Không đợi Trần Quốc Bang hỏi vì sao, hắn lại mở miệng.
- Em đem những nhà khoa học này đưa cho quốc gia, quốc gia có thể đem lại cho em cái gì? Nghĩ đến lúc đó, quốc gia chẳng những không cảm tạ chúng ta, ngược lại còn mang đến nguy hiểm cho chúng ta.
Đã chấp hành qua nhiều lần làm nhiệm vụ đặc biệt của lính đặc vụ, Trần Quốc Bang thật quá hiểu chuyện đó, biết càng nhiều bí mật, càng dễ rước lấy họa sát thân, mà đoạt được nhiều nhà khoa học như vậy, nếu chẳng may lộ bí mật, áp lực quốc tế cũng không dễ ứng phó. Nghĩ đến đây Trần Quốc Bang không dám nghĩ tiếp.
Lục Thiếu Hoa thấy sắc mặt Trần Quốc Bang ngày càng nghiêm trọng, cũng không nói gì, hắn biết Trần Quốc Bang lúc này đang đấu tranh nội tâm, một bên là quốc gia đã đạo tạo nên anh ta, một bên là ‘gia đình’, quả thực khiến anh ta rất khó quyết định.
Không phải là Lục Thiếu Hoa khảo nghiệm Trần Quốc Bang, nếu Trần Quốc Bang lựa chọn bên quốc gia, như vậy toàn bộ kế hoạch sẽ bị xáo trộn, lần này cũng coi như là đánh cuộc, chỉ có điều, tiền đặt cược hơi nặng một chút. Đúng vậy, hắn chính là đang đánh cuộc, đánh cuộc là Trần Quốc Bang sẽ lựa chọn bên hắn, nhưng thật sự Trần Quốc Bang sẽ lựa chọn bên hắn sao?