Liên tiếp mười mấy ngày, Lục Thiếu Hoa tham quan căn cứ mậttrong tâm trạng rất thoải mái, không thấy mệt mỏi chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất hào hứng, mặt luôn nở nụ cười, thỉnh thoảng lại gật gật đầu tỏ vẻ rất vừa lòng với các hạng mục.
Đương nhiên, mười mấy ngày tham quan, Lục Thiếu Hoa cũng đã hiểu rõ căn cứ mật, biết tường tận mỗi một khu vực đang triễn khai hạng mục gì, Lục Thiếu Hoa phân căn cứ mật ra làm ba phần, một phần là khu nghiên cứu và phát triển, đang trong giai đoạn thử nghiệm, nghiên cứu phát triển những hạng mục chưa hoàn thiện. Phần thứ hai là khu chế tạo vũ khí, bao gồm cả đơn đặt hàng súng ống đạn dược, tuy nhiên khu vực này chỉ chế tạo vũ khí thiết bị hạng nặng, còn về súng ống đạn dược loại nhỏ thì đặt ở một khu vực khác để chế tạo, khu vực đó chính là phần thứ ba, trong khu vực thứ ba, đồ sản xuất ra đều là súng ống đạn dược, dù là súng ngắn hay là súng tiểu liên, súng máy đều được sản xuất ở đây.
Trong những khu vực này, khu vực thứ ba cũng được xem là một khu vực nóng, bởi súng ống đạn dược sản xuất ở đây thông thường đều là đơn đặt hàng của quân đội, cùng với sự phát triển của thị trường súng ống đạn dược châu Âu, lại thêm sự củng cố địa vị của khu vực Trung Đông, sự cần thiết của súng ống đạn dược cũng trở nên càng ngày càng nhiều, đơn đặt hàng cũng càng ngày càng nhiều, binh đoàn Hổ Gầm có lúc cũng cần bổ sung súng ống đạn dược, gián tiếp làm cho khu vực này càng thêm nóng.
Nhưng việc phân khu vực cũng không cần Lục Thiếu Hoa phải quản, điều hắn quan tâm là thành tích, thành tích mới là vấn đề mà Lục Thiếu Hoa quan tâm nhất, mà căn cứ mật cũng không làm Lục Thiếu Hoa phải thất vọng, toàn bộ thành tích coi như là đã đạt được mục tiêu, Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng.
Thời gian mười mấy ngày mà cứ như một ngày, Lục Thiếu Hoa cả ngày đều ở trong căn cứ mật, các chuyện khác không cần quan tâm, song vào lúc tham quan khu cuối cùng, quay đầu nhìn lại, Lục Thiếu Hoa mới phát hiện, khu vực cách cổng lớn không xa đã ngừng hoạt động, bắt đầu gia cố hệ số an toàn rồi.
Theo lời đề nghị của Lục Thiếu Hoa, hệ thống phòng chống tên lửa đã sử dụng thép tấm. Theo suy tính và thiết kế của chuyên gia, độ dày của thép tấm đạt đến mười lăm mét, trên cơ sở cũ còn thêm một tấm xi măng dày năm mét, nâng hệ số phòng vệ lên một mức rất cao.
May mắn là trong căn cứ có rất nhiều nơi dùng đến vật liệu thép, có xưởng luyện thép riêng, để chế tạo ra thép đạt chất lượng cũng không phải là chuyện khó, nhưng cũng không dễ chế tạo ra như vậy, suy cho cùng độ dày và hình dáng của thép tấm cũng cần phải xác định xong mới có thể chế tạo ra được.
Sau khi định hình, chế tạo ra rồi vẫn còn cần tiến hành tu sửa, tu sửa lại một lần nữa các góc cạnh, sau đó mới lắp lên, cũng phải cần đến thêm vài công đoạn nữa, điều này cũng liên quan đến tiến độ gia cố.
Tạ Kiên Vĩ thời gian này cũng vì thế mà bận rộn, tập trung hết tất cả tinh thần thể lực vào việc gia cố công trình, không dám có chút lơi lỏng nào, thề sống thề chết phải nâng cao độ an toàn lên,làm cho cái thế giới dưới lòng đất này thực sự trở thành tường đồng vách sắt.
Tạ Kiên Vĩ quan tâm đến việc gia cố công trình như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng yên tâm, vốn định ở lại thêm vài ngày để giám sát công trình, nhưng khi thấy Tạ Kiên Vĩ một lòng một dạ dốc sức cho công trình, Lục Thiếu Hoa mới bỏ ý nghĩ tiếp tục ở lại, tính toán lên đường, bắt đầu trạm thứ hai của hắn - Ả Rập Saudi.
Đứng ở quảng trường bên ngoài lầu chính của căn cứ, Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt đờ đẫn, say sưa nhìn mây trắng trên trời, một lúc lâu sau mới thở mạnh một hơi, nói nhỏ
- Đã mười tám ngày rồi, cũng là lúc lên đường rồi.
Đúng vậy, tính từ lúc Lục Thiếu Hoa đến căn cứ, hắn đến châu Phi đã được mười tám ngày, bốn ngày đầu tìm hiểu những vấn đề đáng quan tâm nhất, mười bốn ngày sau đó đều ở trong căn cứ mật, cộng lại vừa đúng mười tám ngày.
Đã quyết định rời đi, nên Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại lâu, thông báo cho bọn Lý Chí Kiệt, tiện thể bàn giao một số việc cần chú ý, sau đó bảo Lý Chí Kiệt chuẩn bị, sáng ngày thứ hai lên đường tới Ả Rập Saudi.
Phải qua Ả Rập Saudi gặp người của hoàng thất, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không quen người của hoàng thất, chỉ có mỗi Lý Chí Kiệt là người duy nhất giao thiệp đi lại với bọn họ, hơn nữa Lục Thiếu Hoa ngồi chuyên cơ đến đó, Lý Chí Kiệt bắt buộc phải đi theo, còn phải thông báo cho hoàng thất của họ chuẩn bị sẵn mọi mặt, ngừa việc chuyên cơ bay ngang qua Ả Rập Saudi bị bắn hạ.
Việc Lý Chí Kiệt phải đi cùng Lục Thiếu Hoa sang Ả Rập Saudi là việc đã định, khi Lục Thiếu Hoa quyết định ngày thứ hai lên đường, anh ta đã chuẩn bị rồi. Đầu tiên là thông báo cho hoàng thất Ả Rập Saudi, xác định thời gian, sau đó đích thân chọn hai mươi lính đánh thuê xuất sắc đi cùng.
Bên cạnh Lục Thiếu Hoa có bốn mươi vệ sĩ, nhưng Ả Rập Saudi là quốc gia Trung Đông, chiến tranh có thể xảy ra, cần mang thêm nhiều người, thêm nữa, sau khi Lục Thiếu Hoa đến Ả Rập Saudi gặp hoàng thất của họ xong sẽ lên đường về nước thẳng, Lý Chí Kiệt không thể một mình quay về châu Phi, nhất định bên cạnh cũng phải có vệ sĩ.
Lý Chí Kiệt là một trong ba sếp lớn của căn cứ Hổ Gầm, anh ta đại diện cho cả căn cứ Hổ Gầm, trong giới lính đánh thuê cũng là một nhân vật tai to mặt lớn, vẻ ngoài phô trương và sự an toàn đều cần phải chú trọng, cho dù Lý Chí Kiệt không lo đến sự an toàn của mình bị uy hiếp, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ sắp xếp người bảo vệ anh ta.
May mà chuyên cơ của Lục Thiếu Hoa khá rộng, không những thêm hai mươi người, cho dù có thêm hai mươi người nữa cũng có thể chứa được, vấn đề chỗ ngồi không cần phải suy nghĩ.
………..
Một ngày trôi qua rất nhanh, hết đêm lại chuyển sang ngày, một ngày lặng lẽ trôi qua, tối qua Lục Thiếu Hoa đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị để ngày thứ hai lên đường.
Tám giờ sáng, Lục Thiếu Hoa dậy rất đúng giờ, đánh răng rửa mặt xong rồi ăn sáng, đưa túi hành lý cho Lý Thượng Khuê, ung dung ra khỏi phòng, xuống lầu, chuẩn bị rời khỏi châu Phi, rời khỏi căn cứ Hổ Gầm, kết thúc hành trình đến châu Phi.
Từ lúc Lục Thiếu Hoa vẫn còn chưa dậy, chuyên cơ đã được chuẩn bị xong hết mọi thứ để cất cánh. Đợi Lục Thiếu Hoa bước chân lên máy bay là có thể cất cánh ngay, đường băng ở căn cứ cũng đã quét dọn sạch sẽ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh.
Cũng giống như việc cất cánh của chuyên cơ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Lý Chí Kiệt cũng đã chuẩn bị sẵn từ lâu, bàn giao cho trợ thủ của anh ta quản lý tốt mạng tình báo và luôn chú ý động tĩnh của Ả Rập Saudi, sau đó đem theo hai mươi người đã chọn sẵn, đứng dưới đợi Lục Thiếu Hoa từ sớm.
Lục Thiếu Hoa sắp đi, là hai trong ba sếp lớn, Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm không thể không đến tiễn Lục Thiếu Hoa, vì thế, bọn họ cũng đứng dưới từ sớm đợi Lục Thiếu Hoa xuống lầu lên máy bay.
Lục Thiếu Hoa lần này đi thăm Ả Rập Saudi, tình hình bên đó không ổn định, cho dù là hoàng thất Ả Rập Saudi có phái người bảo vệ Lục Thiếu Hoa, nhưng Tiền Khiêm vẫn không thể lơ là, đã hạ lệnh cho những người bảo vệ bên cạnh Lục Thiếu Hoa chuẩn bị sẵn cho tình huống hành động khẩn cấp, nhỡ có xảy ra điều gì bất ngờ, người ở bên đó sẽ nhanh tay bảo vệ sự an toàn của Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa không biết những điều này, hắn cũng không cần phải biết những thứ này, dù sao hắn cũng đã có mang theo bên mình bốn mươi lính đặc chủng xuất sắc nhất, trên người họ đều mang vũ khí, sức chiến đấu phi phàm, không có một hai trăm người thì không thể uy hiếp được sự an toàn của hắn, Lục Thiếu Hoa có thể yên tâm mà đi Ả Rập Saudi.
Không có lời nói thừa ở đây, những việc cần bàn giao Lục Thiếu Hoa đã bàn giao hết rồi, chuyện phiếm với Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm vài câu rồi lên máy bay xuất phát.
- Vẫn là câu đó, các anh phải cẩn thận một chút, tiền không quan trọng, quan trọng là tính mạng của các anh, trước khi làm việc gì thì hãy nghĩ đến an toàn của mình trước đã rồi mới làm.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa đi về phía máy bay.
Tiền có thể kiếm từ từ, nhưng tính mạng chỉ có một, cho dù là Tạ Kiên Vĩ hay là Tiền Khiêm cũng chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng Lục Thiếu Hoa, tính mạng của họ là vô giá, không thể dùng tiền bạc để so sánh được.
- Bọn anh sẽ cẩn thận.
Tiền Khiêm thay mặt hai người trả lời.
- Ừ, các anh làm việc gì thì làm đi, em lên máy bay đây.
Vừa dứt lời, Lục Thiếu Hoa dừng bước, vì hắn đã đến cạnh chuyên cơ, bước chân lên cầu thang là có thể lên máy bay rồi.
- Tạm biệt.
- Tạm biệt.
- Ừ, tạm biệt.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa vẫy tay, gật đầu với Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm, bước thẳng lên máy bay không ngoảnh đầu lại.
Rất nhanh, máy bay cất cánh, rời khỏi bầu trời căn cứ bay về hướng đã định sẵn.
Nhưng đoàn người Lục Thiếu Hoa rời đi không có nghĩa là không có việc gì, vào lúc bọn Lục Thiếu Hoa rời khỏi, căn cứ cũng trở nên bận rộn, mạng tình báo nhanh chóng được khởi động, bắt đầu chú ý đến động tĩnh của Lục Thiếu Hoa, lính đánh thuê đang đóng giữ ở Ả Rập Saudi cũng được Tiền Khiêm hạ lệnh tập trung lại, chuẩn bị sẵn để lên đường.
Tất cả mọi việc, Lục Thiếu Hoa ngồi trên chuyên cơ đương nhiên không hề hay biết, lúc này hắn đang ung dung ngồi trong căn phòng sang trọng bên trong chuyên cơ, tán gẫu với Lý Chí Kiệt.
- Anh Chí Kiệt, anh cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên lập gia đình đi, nếu có đối tượng rồi thì kết hôn đi.
Lục Thiếu Hoa nói.
Lý Chí Kiệt nhếch miệng nói, có chút ngượng ngùng nói:
- Lần trước đi châu Âu, ở Canada gặp một người, chỉ có điều cô gái đó thuộc chi trưởng của một gia tộc, cho dù bọn anh có muốn lấy nhau cũng không dễ dàng như vậy.
- Uhm.
Lý Chí Kiệt nói vậy, Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất có hứng thú, ngừng một chút, lơ đễnh nói:
- Gia tộc đó nói thế nào, thân phận của anh không xứng với họ à?
- Cũng không phải vậy, anh chưa nói ra thân phận của mình, cô ấy chỉ biết anh là một thương nhân Trung Quốc thôi.
Lý Chí Kiệt lắc đầu nói.
Thân phận của Lý Chí Kiệt là điều bí mật, người bình thường không thể biết được thân phận của anh ta, cũng như thế, đối với người con gái mà anh ta đi lại, Lý Chí Kiệt cũng không tiết lộ thân phận của mình, chỉ đóng vai một thương nhân bình thường.
- Chuyện như thế này không cần phải suy nghĩ nhiều, nếu hai người yêu thương nhau thì làm rõ thân phận của mình đi, em tin là gia tộc của họ sẽ rất vui nếu có binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm làm chỗ dựa ủng hộ gia tộc của họ.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói, sau đó không quên bổ sung một câu:
- Chuyện này cứ quyết định như thế đi, nếu gia tộc bọn họ nhận lời thì nói với em một tiếng, em không ngại để họ gặp nguy cơ một lần đâu.
Vì hạnh phúc của Lý Chí Kiệt, cho dù phải dùng những thủ đoạn hèn hạ, Lục Thiếu Hoa cũng quyết không từ.
Lý Chí Kiệt biết rõ con người của Lục Thiếu Hoa nên cũng không nói nhiều, gật đầu nói:
- Anh biết rồi.
- Ừ.
Lục Thiếu Hoa cười, gật đầu theo nói:
- Cứ vậy đi, à, vẫn còn mười mấy tiếng bay nữa, nghỉ ngơi một chút đi.