Buổi tối, trong khách sạn năm sao cao cấp ở Cửu Long Đường, trong phòng tiệc rộng lớn, hai mươi người ngồi quay chung quanh hai bàn tiệc, trên bàn bày đầy thức ăn ngon cùng rượu, mọi người vừa nói vừa cười ăn uống vui vẻ.
Lục Thiếu Hoa cũng ở trong đó, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa chỉ uống vào vài chén rượu, ăn qua loa sau đó rời khỏi. Ngẫm lại cũng phải, đây là tiệc mà mấy người Tạ Kiên Vĩ bọn họ cùng chiến hữu gặp gỡ, Lục Thiếu Hoa không phải chiến hữu của bọn họ, nên cũng có chút không tự nhiên.
Còn nữa, Lục Thiếu Hoa là ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, mọi người có mặt bên trong đều là nhân viên của Tập đoàn Phượng Hoàng, nếu ăn uống mà có mặt ông chủ thì mọi người cũng ít nhiều bị gò bó, không khí sẽ không được thoải mái hết cỡ.
Đó là nguyên nhân chủ yếu Lục Thiếu Hoa rời khỏi.
Về đến nhà Lục Thiếu Hoa ăn thêm chút đồ, tắm rửa, rượu ngấm vào người nên đầu hơi choáng váng, cho nên liền trở về phòng chuẩn bị ngủ đi.
Nhưng, khi Lục Thiếu Hoa chân quen đường cũ bước vào phòng, vừa mới vào cửa đã bị Tần Tịch Thần đuổi ra ngoài, lý do rất đơn giản, Tần Tịch Thần lại tới tháng. Lục Thiếu Hoa đành phải sang phòng Anten Chiyoda để ngủ.
Không có cách, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể làm một em bé ngoan ngoãn nghe lời, sang phòng Anten Chiyoda, tuy nhiên ngẫm lại, Lục Thiếu Hoa buổi tối bao giờ cũng ngủ cùng phòng với Tần Tịch Thần, tuy rằng đêm hôm khuya khoắt thường xuyên chạy sang với Anten Chiyoda, nhưng dẫn sao với Anten Chiyoda vẫn có chút lạnh nhạt, trong lòng thật là có điều gì đó không thể nào nói nổi.
Lắc đầu cười khổ một tiếng, Lục Thiếu Hoa có chút bất đắc dĩ, rốt cục cũng cảm nhận được cái khổ khi làm phụ nữ.
Tuy nhiên khi Lục Thiếu Hoa nhớ tới bốn người đàn bà của mình, Lục Thiếu Hoa thấy có chút trống trải, không vì cái gì khác, vì bốn người đàn bà của mình mỗi người một vẻ, chủ yếu là tính cách của các cô, khiến Lục Thiếu Hoa rất là thỏa mãn.
Đi vào phòng Anten Chiyoda, Anten Chiyoda vẫn chưa ngủ, mặc áo ngủ, ngồi ở trên giường đọc sách, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa tiến vào, trên mặt tràn ngập ý cười, trông cô lúc này rất hấp dẫn, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy, như chịu không nổi liền bước nhanh đi đến bên giường, nhào đến ôm lấy cô…
Tiếng rên rỉ ở trong phòng vọng ra, nghe như khúc nhạc du dương tuyệt vời…
Sau trận mây mưa, Lục Thiếu Hoa tựa vào đầu giường, châm thuốc, hít một hơi, nhìn Anten Chiyoda đang dựa vào mình, cười cười, mới hỏi:
- Anh nghe nói công ty đang chuẩn bị ra đĩa của em?
Anten Chiyoda làm nghề cũng đã hai năm, trong hai năm này cũng đã quay gần mười bộ phim, nhìn qua cũng không nhiều, ngoại trừ bộ thứ nhất diễn một vai phụ ra, còn lại toàn là vai chính, hơn nữa mỗi một bộ phim cô diễn đều rất thành công, tên tuổi cô nhanh chóng nổi tiếng khắp Hồng Kông, ngay đến Đại lục cũng có ảnh hưởng rất lớn.
Diễn viên là việc đầu tiền của Anten Chiyoda, giờ đã là diễn viên nổi tiếng rồi, tiếp theo chính là làm ca sĩ.
Đây là kế hoạch mà Lục Thiếu Hoa lập ra cho Anten Chiyoda, điện ảnh ca nhạc cả hai đều góp mặt vào, đóng phim, ra đĩa hát, mà hiện tại dường như cũng đã tới lúc ra đĩa nhạc, là người đàn bà của Lục Thiếu Hoa, ông chủ Tập đoàn Phượng Hoàng, muốn đạt tới quang vinh không khó.
- Ừ.
Anten Chiyoda lạnh lùng hừ một tiếng, Lục Thiếu Hoa không nói tới hay hơn, Lục Thiếu Hoa vừa nói đến, trong lòng Anten Chiyoda liền thấy bực. Cô đến Hồng Kông đã lâu, trùng hợp lúc Lục Thiếu Hoa vẫn bề bộn nhiều việc, gần như không có quan tâm đến cô.
Cô ta, trước kia Lục Thiếu Hoa bận, không quan tâm cô, nhưng Lục Thiếu Hoa từng hứa với cô, khi cô ra đĩa nhạc sẽ viết cho cô vài ca khúc, để cô khai hỏa tiến quân vào giới ca hát, nhưng hiện tại thì sao, đĩa nhạc đã ở giai đoạn chuẩn bị, nhưng Lục Thiếu Hoa lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, kêu Anten Chiyoda có thể không tức giận sao được.
Tuy nhiên nói đi còn phải nói lại, theo tuổi tác, Anten Chiyoda cũng biết điều hơn, cô biết Lục Thiếu Hoa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi hoàn toàn là vì do có chuyện trọng yếu phải làm, mấy ngày hôm trước Lục Thiếu Hoa thông qua đài truyền hình vệ tinh Phượng Hoàng nhắm vào chính phủ Mỹ nã pháo, đoán qua cũng biết Lục Thiếu Hoa đang nhằm vào Mỹ.
Nghĩ kỹ lại, Anten Chiyoda hết giận hơn phân nửa, dựa vào hiểu biết của cô về Lục Thiếu Hoa, biết Lục Thiếu Hoa là một người lấy sự nghiệp làm trọng, lập tức, khí giận trong lòng Anten Chiyoda liền toàn bộ tiêu tan, tuy nhiên cho dù là như thế, Anten Chiyoda vẫn có chút oán trách, u oán hỏi:
- Anh còn nhớ rõ lúc ấy hứa gì không?
- Nhớ rõ.
Lục Thiếu Hoa cười cười nói.
- Là cái gì?
Anten Chiyoda không buông tha truy vấn nói.
- Không phải là hai ca khúc sao.
Lục Thiếu Hoa vẫn như cũ cười trả lời.
Đừng nói, Lục Thiếu Hoa mặt khác không mạnh, được cái có trí nhớ siêu cường, việc vài năm trước hứa với Anten Chiyoda, hắn đến hiện tại vẫn nhớ như in, nhớ là sẽ viết cho Anten Chiyoda hai ca khúc khi cô phải ra đĩa nhạc, giúp cô nổi tiếng.
Trước mấy ngày hôm xảy ra sự kiện 9/11, Lục Thiếu Hoa liền nhận được báo cáo của Trần Đạt Vinh, nói về việc sáng tác ca khúc cho Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa cũng có suy nghĩ đến việc này, chỉ có điều lúc ấy thời gian dành cho Lục Thiếu Hoa rất hữu hạn, hắn cũng không thể lập tức đi 'Sáng tác' ra hai ca khúc, mà tính toán bắt tay giải quyết cho xong việc mình trước rồi nói sau.
Nhưng khiến Lục Thiếu Hoa thật không ngờ đến chính là trùng hợp lúc gặp phải chính phủ Mỹ ngầm điều tra Tập đoàn Phượng Hoàng, kết quả phong ba lại khởi, Lục Thiếu Hoa lại không thể không vội đứng lên, cho nên liền đem việc viết hai ca khúc cho Anten Chiyoda lộng ném ra sau đầu, đến hiện tại, giờ Lục Thiếu Hoa mới có thời gian đến nói chuyện này.
- Coi như anh có tâm, còn nhớ rõ việc này.
Anten Chiyoda hiển nhiên vui lên bởi vì Lục Thiếu Hoa còn nhớ rõ việc này, nếu không, oán khí vừa rồi của cô dễ gì tan thành mây khói, khôi phục phong thái ngày xưa.
- Trước buổi tối ngày mai sẽ có.
Lục Thiếu Hoa quệt cái mũi Anten Chiyoda, nói.
- Hừ.
Bị quệt mũi, Anten Chiyoda có vẻ hơi giận, nhưng rất nhanh đã bị sự hứa hẹn của Lục Thiếu Hoa làm tiêu tan, còn lại tất cả đều là vui sướng.
Đêm dài lê thê, đối mặt với dáng người đê mê hấp dẫn, trần truồng như nhộng, kêu Lục Thiếu Hoa có thể không động tâm sao được, nghỉ ngơi sau một lát, cuộc mây mưa lại bắt đầu, âm thanh tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp không ngừng được phát ra, lem lõi khắp mọi góc ngách trong căn phòng, hương vị dị thường kỳ lạ.
….
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lục Thiếu Hoa rời giường, phát hiện Anten Chiyoda đã đi đâu mất, nhìn thời gian mới biết được đã chín giờ sáng, vỗ vỗ trán, Lục Thiếu Hoa cười khổ một tiếng, biết Anten Chiyoda hẳn là phải đến công ty đi làm, không nói gì thêm, rời giường mặc quần áo, sau đó chuẩn bị ăn bữa sáng.
Qua loa cho qua bữa sáng, Lục Thiếu Hoa liền chui đầu vào thư phòng, châm thuốc, hưởng thụ một hồi, Lục Thiếu Hoa mới lấy giấy và bút ra, chuẩn bị sáng tác hai ca khúc cho Anten Chiyoda.
Kỳ thật nói là sáng tác thì có vẻ hơi quá, Lục Thiếu Hoa không có chút năng khiếu nào về âm nhạc, sở dĩ có thể sáng tác ca khúc hoàn toàn là nhờ vào trí nhớ trong não hắn, lấy những ca khúc nổi tiếng của ‘kiếp trước’ ghi chép lại, sau đó đưa ca từ cho người phối âm lo liệu phối nhạc.
Lục Thiếu Hoa tiến vào thư phòng làm cái gọi là sáng tác kỳ thật chính là chuẩn bị đạo văn, đạo hai ca khúc, giống y như lúc trước, gọi người lại đây phổ nhạc, xem như hoàn thành đúng những gì đã hứa hẹn với Anten Chiyoda, viết cho cô hai ca khúc.
Khi Lục Thiếu Hoa cầm lấy bút, không thể không trầm tư, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào viết ra liền được.
Lục Thiếu Hoa suy nghĩ, muốn đạo văn thì đạo bài gì cho thỏa đáng.
Nói thật, trước kia khi Lục Thiếu Hoa đạo năm ca khúc căn bản là không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hoàn toàn là năm ca khúc thuộc nằm lòng, cũng không phải suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại không giống, ca khúc đạo cho Anten Chiyoda hát, Lục Thiếu Hoa tự nhiên muốn suy nghĩ một chút.
Mà muốn suy nghĩ đạo văn nhất định phải thỏa mãn hai yêu cầu mới được, đĩa nhạc Anten Chiyoda ra chủ yếu nhằm vào thị trường Hồng Kông, ngôn ngữ của Hồng Kông là tiếng Quảng, như vậy cũng có nghĩa Lục Thiếu Hoa phải viết ca từ bằng tiếng Quảng mới được.
Đương nhiên, tiếng phổ thông cũng được, nhưng so với tiếng Quảngtiếng phổ thông thất thế hơn một chút, bởi vì ở Hồng Kông, tiếng Quảng được dùng phổ biến hơn.
Yêu cầu thứ hai là chất lượng của ca khúc, ở niên đại nào cũng được, để được người nghe đón nhận và xướng lên hát khắp mọi nơi, từ phố lớn đến ngõ nhỏ, ca từ phải đẹp, nếu không thì đừng mong được đón nhận nồng nhiệt.
Ca từ amp; ngôn ngữ tiếng Quảng, là hai yêu cầu lớn.
Cái gì gọi là bài hát hay?
Càng nghĩ, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng đặt mục tiêu, chôm luôn hai ca khúc nổi tiếng của ca sĩ Ngô Vũ Phi,
Hai ca khúc này ra đời năm 2010, giờ là năm 2001, xuất hiện vào thời điểm này coi như trích phần trăm đi, không lo có nguy cơ bị xem là đạo nhạc.
Có quyết định rồi, việc kế tiếp trở nên đơn giản hơn, Lục Thiếu Hoa một bên hát lẩm nhẩm, một bên ghi chép lại ca từ, ước chừng khoảng một giờ, mới hoàn thành ca khúc, trên trán khi đó toát đầy mồ hôi lạnh.
Không vì cái gì khác, vì ca từ của hai ca khúc này không đơn giản, ừ, không đơn giản là theo ý của Lục Thiếu Hoa thôi, Lục Thiếu Hoa dù sao cũng dùng tiếng Phổ thông, thêm tiếng Triều Sán, tiếng Quảng thì lắp bắp, giờ viết ca từ bằng tiếng Quảng có thể không phí chút khí lực sao.
May mắn là, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng thành công, viết xong ca từ, nhìn hai tờ giấy tràn ngập chữ, Lục Thiếu Hoa đến đây lộ ra ý mỉm cười, ở trong lòng âm thầm nói một câu:
- Rốt cục đã hoàn thành nhiệm vụ.