Mục lục
Thương Trường Đại Chiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói cuối cùng của Hứa Gia Thụy chấm dứt cũng chính là lúc cuộc họp báo kết thúc. Có nghĩa là cuộc phản kích thứ hai của Lục Thiếu Hoa kết thúc. Tuy nhiên “chiến dịch” lần này vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt. Ngoài cuộc phản kích thứ hai, Lục Thiếu Hoa còn có cuộc phản kích thứ ba.

Mặc cho cuộc phản kích thứ ba của Lục Thiếu Hoa như thế nào, điều này không liên quan gì tới Hứa Gia Thụy. Sau khi Hứa Gia Thụy hoàn thành cuộc họp báo y sẽ đi công tác, đi đàm phán với các chuyên gia truyền thông ở Mỹ, đàm phán về công việc quảng cáo. Đây là nhiệm vụ đã sớm được sắp xếp.

Còn Lục Thiếu Hoa thì khác. Sau khi Hứa Gia Thụy tuyên bố cuộc họp báo chấm dứt, Lục Thiếu Hoa liền tắt ti vi. Không kể đêm hôm khuya khoắt, cầm điện thoại bấm một dãy số quen thuộc.
Dãy số quen thuộc đó chính là số của Lưu Minh Chương. Lúc này ở Hồng Kông là rạng sáng nhưng ở Mỹ là ban ngày. Lục Thiếu Hoa không thể chờ đợi tới ngày mai bố trí công việc. Bởi vì như vậy mọi việc sẽ trở nên chậm trễ.

- Anh Minh Chương à?
Lúc điện thoại được kết nối, Lục Thiếu Hoa hỏi câu đầu tiên với vẻ dò xét. Chỉ có điều lời nói vừa cất lên Lục Thiếu Hoa liền hối hận. Bởi vì hắn gọi số điện thoại của Lưu Minh Chương, mà Lưu Minh Chương thì đang đợi lệnh, Lưu Minh Chương không trả lời thì là ai:
- Anh Minh Chương à, anh có xem TV không?

Không thấy gì cả, sau khi ý thức được có thể mình đã sai, Lục Thiếu Hoa hỏi tiếp câu thứ hai.
- Lúc nào cũng chờ điện thoại của cậu, nhàn rỗi chán lắm. Tôi và anh Vân Thanh, và Tông Ân, ba người đều đang xem ti vi. Vừa xem Gia Thụy mời dự cuộc họp báo, xem rất nghiêm túc.
Lưu Minh Chương dài dòng, dùng một vài lời giải thích rằng y đang xem và còn nói lên kết quả.

- Vậy anh đã biết tại sao tôi lại gọi điện cho đánh thức các anh lúc này không?
Lục Thiếu Hoa hỏi lại một câu.

- Đương nhiên là biết, ha ha cậu không cần phải nói. Chiêu bài này rất tuyệt, hiện tại ở Mỹ lão ta nhất định sẽ điên lên. Khẳng định dân chúng sẽ theo đó mà tức giận. Hiện tại ở Mỹ bây giờ là buổi chiều, lúc này chưa có gì bất thường xảy ra. Cổ phiếu của bốn công ty kia chắc chắc sẽ rớt giá thê thảm, chúng ta cần phải ra tay dìm thêm một chút, đến khi rớt giá thật nhiều tuyệt đối không gặp vấn đề gì
Lưu Minh Chương vừa nói vừa cười ha hả.

- Hiểu được là tốt rồi, các anh hãy tính toán thời gian đi. Ngay khi thị trường Mỹ mở cửa vào buổi chiều, phải tiến hành liên kết với kẻ xấu thao túng thị trường
Nghe giọng nói Lục Thiếu Hoa trên điện thoại di động rất nghiêm túc dù không nhìn thấy nét mặt. Hắn nói tiếp:
- Còn nữa, tất cả đều là công ty nước ngoài, tôi hy vọng không để Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta dính dáng tới.

Vấn đề dùng công ty hải ngoại để thu mua, điều này Lục Thiếu Hoa cũng đã nói qua. Nhưng để an toàn Lục Thiếu Hoa không thể không dặn dò thêm lần nữa. Dù sao chuyện này cẩn thận vẫn hơn, bằng không nếu bị phát hiện hậu quả sẽ khó lường trước được.

Bốn công ty kia tất cả đều là những công ty lớn ở Mỹ. Đặc biệt là IBM lại có được đơn đặt hàng của chính phủ Mỹ, có quan hệ rất tốt với chính phủ. Nếu phát hiện ra công ty cổ phần Tập đoàn Phượng Hoàng thu mua, hậu quả không chừng sẽ bị Chính phủ Mỹ phản ứng kịch liệt ấy chứ.

Sự việc bề ngoài Lục Thiếu Hoa có thể chấp nhận. Mặc dù là xảy ra chiến tranh Lục Thiếu Hoa cũng không sợ, chỉ sợ những âm mưu bí mật, không cẩn thận một chút có thể uống nước hồ, chứ đừng nói tới việc Chính phủ Mỹ có thể hành động phản kích lại.

Lưu Minh Chương cũng biết Lục Thiếu Hoa bố trí rất có lý, vội vàng cam kết nói
- Cậu yên tâm đi, chúng ta sẽ sử dụng hơn ba mươi công ty nước ngoài. Hơn nữa người gửi tiết kiệm ở khắp nơi, muốn điều tra ra cũng khó, căn bản là không có khả năng điều tra được.
- Tốt lắm

Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng nói:
- Còn nữa, nhân cơ hội này hãy mua vào những cổ phiếu tốt, không cần mua quá nhiều. Một công ty có thể giữ lại 5%, tới khi chấm dứt thu mua mới tung ra toàn bộ, kiếm lợi nhuận bù lại những vất vả chứ.

Trong hành động lần này, Lục Thiếu Hoa muốn giữ lại một chút cổ phần. Có thể Lục Thiếu Hoa không chỉ yêu cầu giữ lại 5% cổ phần, có thể nói đây là lòng tham. Lục Thiếu Hoa có lòng tham, lòng tham của hắn dựa trên cơ sở an toàn. Nếu không thể nắm giữ tuyệt đối cổ phần bốn công ty kia thì cũng phải chiếm phần lớn cổ phần. Tới một ngày điều này sẽ được công bố thì quả thật là rất tốt.
- Được mà.

Lưu Minh Chương cũng muốn hỏi vì sao lại giữ lại 5% cổ phần, nhưng cuối cùng Lưu Minh Chương lại không mở lời. Bởi vì hắn biết, Lục Thiếu Hoa làm như vậy nhất định là có ngụ ý.
- Ừ, còn nữa, hãy bảo Vân Thanh nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng thức khuya. Ngày mai anh ấy còn có việc quan trọng phải làm và cũng đừng kéo anh ấy vào việc này.

Lục Thiếu Hoa rất vội vàng nhưng cũng không quên dặn dò Lý Vân Thanh nghỉ ngơi. Dù sao Lý Vân Thanh vừa phải tiếp nhận nhiệm vụ của Lưu Minh Chương vừa phải theo dõi thị trường chứng khoán Hồng Kông. Y cũng gánh vác không ít trọng trách.
- Anh sẽ nói với anh ấy.

Dừng một lúc lâu, Lưu Minh Chương lại nói:
- Ý của anh ấy là anh ấy muốn được cùng tham gia vào chuyện này.

Thừa dịp với Lục Thiếu Hoa trò chuyện lâu, Lưu Minh Chương bịt kín ống nghe nói với Lý Vân Thanh hai câu, sau đó mới cùng Lục Thiếu Hoa đề xuất ý tưởng của Lý Vân Thanh.
Lục Thiếu Hoa sớm đã biết Lý Vân Thanh đã ngứa ngáy, cũng biết Lưu Minh Chương tạm dừng đối thoại là để trao đổi với Lý Vân Thanh, cuối cùng thay mặt Lý Vân Thanh truyền đạt ý tứ của y. Anh ta muốn được Lục Thiếu Hoa đồng ý cho anh ta tham dự.

- Nói với anh ấy, thị trường tài chính Châu Á sắp bùng nổ, đây là cơ hội quan trọng gần đây của chúng ta. Tôi không muốn làm mọi việc phức tạp lên, cũng chấp nhận được bất cứ sai lầm nào.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì thêm với Lưu Minh Chương, liền lập tức cắt điện thoại.

Lục Thiếu Hoa ý thức rất rõ ràng, đúng là không thể để người điều hành cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á gặp bất kỳ một sai lầm nào. Hiện tại, Lý Vân Thanh ở bên kia yêu cầu cùng được tham dự, cho dù anh ấy có quyết tâm, tinh thần có sáng suốt, sau suốt một đêm làm việc, ngày hôm sau liệu tinh thần còn minh mẫn nữa hay không?

Cả ngày lẫn đêm có hai mươi bốn tiếng đồng hồ, con người cũng cần ngủ đủ sáu tiếng đồng. Nói cách khác, một người trong vòng 24 tiếng đồng hồ cũng cần phải ngủ trên sáu tiếng mới không có cảm giác mỏi mệt. Lý Vân Thanh đòi làm việc ba mươi sáu tiếng đồng hồ không nghỉ ngơi thử hỏi tinh thần còn có thể minh mẫn xử lý công việc khác sao?

Tinh thần mất tập trung, sẽ xảy ra hiện tượng mệt mỏi, khẳng định đầu óc làm việc sẽ không tỉnh táo. Tiếp nhận vị trí của Lưu Minh Chương nhưng phải tiến hành bố trí và chỉ huy tài chính ở các quốc gia Châu Á, nếu có một chút sai lầm xảy ra, có thể làm cho toàn bộ kế hoạch thất bại.

Ngày đầu tiên xảy ra cuộc khủng hoảng tài chính ở Châu Á, Lục Thiếu Hoa không muốn có bất kỳ sai lầm nào. Yêu cầu của Lý Vân Thanh có khả năng sẽ làm anh ấy gây ra những sai lầm. Điều này Lục Thiếu Hoa không cho phép, cho nên cuối cùng bất kể là Lý Vân Thanh có hiểu ý của mình hay không, ngay lập tức liền gác điện thoại.

Suy nghĩ một chút mọi người có thể nhận ra ý tứ của Lục Thiếu Hoa, huống chi Lý Vân Thanh đâu phải người không thông minh. Sau khi nghe Lưu Minh Chương truyền đạt ý tứ của Lục Thiếu Hoa, Lý Vân Thanh nháy mắt nén sự kích động lại trong lòng, liên tưởng lại các sắp xếp của Lục Thiếu Hoa đều hiểu được vấn đề.

Công việc còn lại không cần phải nhiều lời. Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân, mỗi người làm một việc khác nhau. Hai người cầm điện thoại bố trí các nhiệm vụ của từng tổ nhỏ.
Hiện tại, các hành động về lĩnh vực máy tính và internet là không cần phải đi tới sở giao dịch chứng khoán trực tiếp hành động. Chỉ cần ngồi trong nhà làm việc với mấy máy tính, liên tục liên lạc trên mạng là có thể hành động. Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người bọn họ thì khác, chỉ phụ trách chỉ huy. Chi tiết là cấp dưới phải làm, không trực tiếp đi tới hiện trường.

Thời đại của sự phát triển thông tin, hơn nữa một đội được chia thành nhiều nhóm, các nhóm trong một đội không được xuất hiện cùng nhau. Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân chỉ có thể sử dụng phương pháp chia tách này, bọn họ không thể chạy tới từng nơi, từng địa điểm. Hiển nhiên là hai người ngồi cùng một chỗ dùng điện thoại điều khiển nhân viên cấp dưới hành động.

Mỗi một thông điệp được gửi đi, các nhóm cấp dưới đều nhận được mệnh lệnh. Đã biết rõ nhiệm vụ lần này, tất cả đều sẵn sàng làm tốt công tác chuẩn bị để rat ay. Chỉ chờ thị trường chứng khoán Mỹ mở cửa phiên giao dịch là tất cả đều hành động.

Thời gian từng khắc, từng khắc trôi đi, cũng không biết lúc nào thị trường chứng khoán bên Mỹ bắt đầu giao dịch. Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân ngồi ở hai nơi trong phòng làm việc, và làm việc với bốn máy tính. Mỗi một máy tính biểu hiện một xu thế cổ phiếu, có thể nhìn thấy rõ tình hình lên xuống thực tế của cổ phiếu.

Trên thị trường chứng khoán, mở đầu phiên giao dịch chưa đầy năm phút đồng hồ. Cổ phiếu bốn công ty Microsoft, Dell, IBM, Apple đồng loạt rớt giá nhưng biên độ dao động không lớn, lượng giao dịch nhỏ giọt. Nhìn vào có thể biết rất nhiều nhà đầu tư đang chờ đợi.

- Chúng ta có thể bắt đầu được rồi, chúng ta chỉ việc kéo giá cổ phiếu xuống thấp, lập tức sẽ nhiều người làm theo.
Lý Tông Ân nhìn màn hình, bình thản nói một câu.

- Ha ha! Tôi cũng nghĩ như vậy
Lưu Minh Chương cười nói ha hả.

Tiếp theo không cần nhiều lời. Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân hai người lại bắt đầu gọi điện thoại. Mỗi người gọi một cuộc điện thoại, điện thoại vừa được kết nối trong giây lát hai người đồng thanh nói một câu “Bắt đầu”. Sau đó không nói thêm gì nữa, lập tức ngắt điện thoại.

Dành một vài phút để cùng nhau gọi điện thoại. Lúc chấm dứt cuộc gọi, nhìn vào số liệu hiển thị trên bốn màn hình hoàn toàn khác nhau. Tốc độ rớt giá rõ ràng rất nhanh. Điều đó có nghĩa là bên ta đã bắt đầu hành động.

Rõ ràng là Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân đã dành một vài phút để gọi điện thoại. Khi bọn họ gọi điện thoại xong cũng là lúc đội quân bắt đầu hành động theo thông điệp được gửi đi. Kéo giá cổ phiếu xuống thấp làm cho cổ phiếu bốn công ty rớt giá nhanh hơn bình thường một chút.

Toàn bộ thời gian trôi qua nhanh chóng, một giờ, hai giờ… thị trường chứng khoán đóng cửa. Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân lúc đóng cửa thị trường một thời gian ngắn liền nhận được báo cáo cuối ngày. Hai người nhìn nhau và cười, sau đó cũng không ai mở miệng. Tuy nhiên, nhìn vào vẻ mặt của bọn họ có thể thấy, số liệu có được làm bọn họ rất hài lòng.

- Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, lại chờ tới ngày mai.
Lưu Minh Chương gương mặt khẽ nở nụ cười.

- Ừ, ngày mai lại trình diễn một trò hay.
Lý Tông Ân nói.
- Ha ha
- Ha ha…
Hai người kết hợp thật ăn ý, họ hiểu được ý tưởng của nhau, cả hai cùng cười ha hả…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK