“Chụp” một tiếng, âm thanh phát ra từ sự tiếp xúc thân mật giữa bờ môi mỏng và da mặt.
- Cám ơn anh Thiếu Hoa, đừng quên chúng ta đã móc tay rồi nha.
Tăng Vũ Linh vừa nói vừa chạy vào nhà.
Lục Thiếu Hoa nhất thời ngẩn người ra vì bị hôn bất ngờ, một lúc sau mới bình thường trở lại, chà chà lên mặt một cách vụng về – nơi vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm của nụ hôn lúc nãy, nhưng không đợi cho Lục Thiếu Hoa hoàn toàn bình thường, Trần Quốc Bang ngồi ở ghế cầm lái cũng nhịn hết nổi rồi.
- ha ha ha
Tuy đây không phải lần đầu Trần Quốc Bang nhìn thấy Tăng Vũ Linh hôn mặt Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Thiếu Hoa sờ sờ lên mặt một cách vụng về thì lại là lần đầu tiên y trông thấy, nên đã nhịn không nổi cười phá lên.
Lục Thiếu Hoa lúc này có thể nói là mặt đầy tâm trạng, trên xe hắn cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu khiến cho Trần Quốc Bang có cảm giác toàn thân ngứa ngáy. Việc này khiến y bắt buộc phải tăng ga vọt lẹ về Bạch Thạch Châu. Y tốt hơn hết là nên sớm tìm cách rời khỏi ánh mắt của Lục Thiếu Hoa, nếu không cứ bị liếc nhìn như vậy hoài y thật sự chịu không nổi.
Về đến tiệm trái cây, Lục Gia Thành vừa thấy Lục Thiếu Hoa đi vào, ông liền vẫy tay kêu hắn qua
- Chú Ba! có chuyện gì à?
- Uh, có chút chuyện muốn nói với cháu.
Lục Gia Thành nói và lấy tấm bản đồ ra, chỉ tay về phía những vùng khoanh tròn màu đỏ, rồi nói tiếp
- Chỗ này có một cửa tiệm, chỗ này cũng có một cái, nhưng chỗ này xa một chút mới có một cái
Lục Thiếu Hoa cảm thấy lạ, hắn rõ ràng tính ngày mai mới để Lục Gia Thành đi xem cửa tiệm mà, nhưng xem tình hình này thì dường như chiều nay ông đã đi qua rồi.
Lục Gia Thành thấy vẻ mặt đầy ngờ vực của Lục Thiếu Hoa, ông liền cười
- Chiều nay chú có nhờ Văn Đức chở đi xem sơ qua, dù sao cậu ta cũng không bận việc gì.
Giải thích xong, ông lại chỉ tay lên bản đồ, đợi ý kiến của Lục Thiếu Hoa.
- Uh
Lục Thiếu Hoa chăm chú nghe, đợi Lục Gia Thành nói xong mới nói
- Hai chỗ kia xa một chút cũng không sao, cứ theo chủ ý của chú mà làm vậy.
- Được, ngày mai chú sẽ đi làm ngay.
Lục Gia Thành cũng tự cảm thấy xa một chút cũng không ảnh hưởng gì, dù sao thì chuyện cửa tiệm cũng đã giải quyết xong, ông vẫn còn lo lắng một chuyện
- Tiểu Hoa à, về phía nhân công thì thế nào?
- ha ha
Lục Thiếu Gia cười ha hả
- Phía nhân công cháu đã sớm sắp xếp xong rồi, khoảng mấy ngày nữa là đến đủ.
- Vậy thì tốt, không còn việc gì nữa.
Tính của Lục Gia Thành không muốn dài dòng, nói xong chuyện chính liền chuẩn bị đi làm việc ngay. .
- Đợi chút
Lục Thiếu Hoa đột nhiên nghĩ ra một chuyện, không thể không nói rõ với Lục Gia Thành
- Chú Ba, 5 cửa tiệm này đều do cháu đầu tư, đến lúc kiếm được tiền thì số tiền đó đều là của cháu đó nha.
Cũng không thể trách Lục Thiếu Hoa tính toán chi ly, hắn bây giờ rất cần tiền, tiền càng nhiều càng tốt, nên số tiền đầu tư vào năm cửa tiệm này, lúc có thu nhập thì đương nhiên phải thuộc về hắn thôi, chỉ cần qua hết năm 1990, thì không còn gì phải lo nữa, đến lúc đó, chừng mấy đồng tiền đó thì có là gì.
- Ha ha
Lục Gia Thành có chút bất ngờ vì ông không ngờ Lục Thiếu Hoa gọi ông lại là vì chuyện này, ông sững người ra nhìn Lục Thiếu Hoa, một lúc sau mới nói
- Đều là người nhà cả, gì mà tiền này tiền kia chứ.
Lục Thiếu Hoa lại không nghĩ như vậy, tuy là người một nhà, nhưng nếu số tiền này lọt vào túi của Lục Gia Diệu thì muốn ông ta ói ra còn khó hơn lên trời.
- Vậy đi chú Ba, là vì năm cửa tiệm do cháu đầu tư nên lúc có thu nhập, cháu chỉ lấy số tiền lãi của năm nay và năm sau thôi, còn về sau thì đều thuộc về nhà mình, chú thấy sao?
- Được.
Tuy Lục Gia Thành không hiểu tại sao Lục Thiếu Hoa lại cứ muốn lấy số tiền kiếm được của năm nay và năm sau, nhưng lúc này ông cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu, dù sao tiền kiếm được của hơn một năm cũng không phải là nhiều.
- Còn chuyện gì nữa không?
- Hết rồi
Tắm rửa xong, Lục Thiếu Hoa ngồi trên ghế, hắn nhìn thấy Lục Gia Thành bận hoa cả mắt cũng không đến giúp đỡ. Bây giờ nhân viên đã đủ, cơ bản không cần đến hắn. Tuy mắt là nhìn ở đây, nhưng tâm tư thì đã bay tới Hồng Kông rồi.
- Không biết Lưu Minh Chương đã xoay sở về việc đăng ký công ty tới đâu rồi, không được, mình phải dành chút thời gian để bay tới Hồng Kông một chuyến mới được.
Về Thâm Quyến cũng được vài ngày rồi, bên này còn phải sắp xếp chút xíu nữa là ổn, đến lúc đó hắn có thể bay về Hồng Kông được rồi, số tiền kiếm được ở bên đó tất nhiên nhiều hơn Thâm Quyến rồi.
- Ai ya. Thêm vài ngày nữa mới đi vậy.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đợi đến lúc Lục Thiếu Hoa tỉnh dậy thì trời cũng đã tối rồi, đèn trong cửa tiệm đã được bật lên từ lúc nào, là do ai bật, hắn cũng không rõ. Sờ sờ lên tóc, tóc đã khô từ lúc nào rồi.
- Chú Ba!c háu đi ngủ trước đây, mệt chết được.
-Uh
Lục Gia Thành vừa xếp trái cây vừa quay đầu lại nói với Lục Thiếu Hoa
- Cháu đi ngủ đi.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Một đêm tĩnh mịch
…
Rạng sáng ngày hôm sau, cái âm u se lạnh của khí trời kéo theo cơn mưa phùn khiến cho nhiệt độ vốn thấp ở đây càng thêm lạnh giá. Thiếu Hoa vừa mới tung chăn ra thì đột nhiên một luồng khí lạnh thổi tới
- Hắc xì. Chết tiệt! cái lạnh đáng ghét.
Hắn lại đắp chăn vào, từ khung cửa sổ hắn thấy trời đang đổ cơn mưa phùn, mới biết tại sao hôm nay trời lạnh đến vậy.
- Ai ya, dù sao mình cũng chẳng bận việc gì, vẫn là giấu mình trong chăn là ấm nhất.
Mộng cảnh không được lâu, Thiếu Hoa nằm xuống chưa được bao lâu thì cửa phòng đã được bật mở, đập vào mắt hắn là một cái đầu nhỏ, trong tay cầm túi xách nhỏ dài, đang chớp mắt nhìn hắn.
- Vũ Linh?
Lục Thiếu Hoa dụi dụi mắt, tưởng là mình đang nhìn lầm.
- Sao mới sáng sớm em đã tới rồi?
- Hà hà
Tăng Vũ Linh lúc này mới mở rộng cửa phòng, cả thân người xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Hoa.
- Anh Thiếu Hoa là con sâu lười, ông mặt trời đã xuống tới lưng núi rồi còn chưa chịu dậy.
- Mặt trời!
Lục Thiếu Hoa quay đi quay lại, không hiểu nổi, nhìn thế nào cũng không ra là có mặt trời
- Làm gì có mặt trời chứ?
- Hứ
Môi của Tăng Vũ Linh trong phút chốc đã cong lên cao vút, chân giẫm mạnh xuống đất
- Không chịu! không chịu, có mặt trời mà!
Sắc mặt Lục Thiếu Hoa tối sầm lại, thời tiết lạnh mà mồ hôi lạnh đua nhau chảy xuống trán
- Được, được, có mặt trời, có mặt trời.
Bây giờ trong lòng hắn đang run lên, không khéo làm cô ấy khóc lên, vậy thì rắc rối to, mình cứ chiều theo ý cô ấy vậy.
- Hà hà! anh gạt người. Làm gì có mặt trời chứ, rõ ràng trời đen thui mà!
Tăng Vũ Linh lộ ra nụ cười gian xảo như thểcô rất hài lòng với sự chiều chuộng của Lục Thiếu Hoa đối với cô.
Lục Thiếu Hoa thật sự đã bị cô đánh bại rồi.
- Ha ha ha
Lục Thiếu Hoa không nói lời nào, Tăng Vũ Linh cười rất vui vẻ và thêm phần đắc ý, một lúc sau mới bình thường trở lại
- Dậy đi, dậy đi mà, đã gần 10 giờ rồi còn gì.
- 10 giờ rồi?
Vì trong phòng không có đồng hồ, Lục Thiếu Hoa vốn dĩ không biết lúc này là mấy giờ, lại thêm trời tối thui, nên tưởng rằng vẫn còn sớm.
- Vậy em đi ra ngoài trước đi, anh mặc quần áo cái đã.
- Không chịu
Tăng Vũ Linh nhìn Lục Thiếu Hoa với vẻ mặt ấm ức, cô vẫn cứ đứng trơ ra đó.
- Em phải nhìn thấy anh rời khỏi giường em mới yên tâm.
- Nhưng, nhưng. . .
- Nhưng cái gì?
- Nhưng
Lục Thiếu Hoa cắn chặt răng, khổ sở nói
- Nhưng anh không mặc quần áo
- Không mặc quần áo?
Tăng Vũ Linh dường như vẫn chưa kịp hiểu ý của Lục Thiếu Hoa, cô ngây thơ nói
- Chưa mặc quần áo thì đứng dậy mặc, em đứng đây xem anh mặc.
- Em muốn đứng đây xem anh mặc?
Lục Thiếu Hoa nhất thời có hứng thú muốn đùa với Tăng Vũ Linh một chút
- Em có biết xem anh mặc quần áo sẽ có hậu quả thế nào không?
- Không biết
Tăng Vũ Linh đảo qua đảo lại con ngươi, dường như đang suy nghĩ xem sẽ có hậu quả thế nào
- Có hậu quả gì chứ?