Mấu chốt chủ yếu chính là công ty tiêu thụ Phượng Hoàng, công ty tiêu thụ Phượng Hoàng phụ trách đưa sản phẩm Tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất ra thị trường tiêu thụ, nhưng Lục Thiếu Hoa không giao phó trực tiếp cho Hứa Gia Thụy, thứ nhất vì từ giờ đến lúc chính thức tiêu thụ điện thoại G1 Phượng Hoàng vẫn còn một thời gian, thứ hai công ty tiêu thụ Phượng Hoàng hiện tại vẫn do Tần Tịch Thần quản lý, Lục Thiếu Hoa không cần thiết phải dặn dò Hứa Gia Thụy, trực tiếp nói với Tần Tịch Thần là được rồi.
Lục Thiếu Hoa bảo Tần Tịch Thần ở lại cũng vì những việc việc này, đương nhiên rồi, Lục Thiếu Hoa không đơn giản chỉ vì dặn dò vấn đề tiêu thụ, vẫn còn những việc khác cần giao cho Tần Tịch Thần.
- Tổng giám đốc Tần, bên Thâm Quyến đã sản xuất ra điện thoại di động, sau một thời gian nữa sẽ chính thức tung ra thị trường, cô phải đốc thúc công việc chuẩn bị trước khi tung ra thị trường và đưa ra một vài phương án.
Dừng lại một chút, sau đó tiếp:
- À, trước khi đưa ra thị trường cần tiến hành bất kỳ việc tuyên truyền quảng cáo nào thì yêu cầu bên công ty giải trí Phượng Hoàng hết sức giúp đỡ, nhất định phải làm tốt. Phải để cho điện thoại di động G1 Phượng Hoàng có được khởi đầu tốt đẹp.
- Tôi sẽ làm tốt.
Tần Tịch Thần không dám đưa ra bất kỳ bảo đảm nào với Lục Thiếu Hoa, cũng chỉ có thể nói một câu nghiêm túc, tỏ rõ rằng sẽ hết sức trong công việc.
Lục Thiếu Hoa hiểu rõ những chuẩn mực nguyên tắc trong công việc của Tần Tịch Thần, biết cô nghiêm túc, nên cũng không cần thiết phải dặn dò nhiều về vấn đề này, câu chuyện quay sang đề tài khác, bắt đầu bàn bạc vấn đề thứ hai:
- Vấn đề viễn thông Phượng Hoàng, thành lập công ty viễn thông Phượng Hoàng nhất định phải nhanh chóng, lát nữa cô lập tức bố trí người đi đăng ký, sau đó tiến hành tuyển dụng nhân viên, cơ cấu ban đầu cơ bản phải được hình thành.
- Không vấn đề gì.
Tần Tịch Thần gật đầu, trầm giọng nói.
- À, những cái khác thì không có chuyện gì nữa, cô đi làm việc của mình trước đi.
Dặn dò xong hai việc trên, Lục Thiếu Hoa cũng không còn gì để nói, liền vẫy tay ra hiệu cho Tần Tịch Thần có thể đi được rồi.
Lục Thiếu Hoa đột ngột sắp xếp hai nhiệm vụ trên cho cô, thêm vào đó còn phải nắm bắt công việc chung, Tần Tịch Thần thật sự bận rộn, cũng không dám dừng lại, hướng sang Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương gật gật đầu, rời khỏi phòng họp tầng ba mươi trước, trở về phòng của mình.
Tần Tịch Thần đi rồi, phòng hội nghị bỗng chốc bớt đi một người, chỉ còn lại ba người Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh.
Việc điện thoại di động G1 Phượng Hoàng và công ty viễn thông Phượng Hoàng tung ra thị trường vốn không liên quan đến công ty tài chính Phượng Hoàng, nhưng Lục Thiếu Hoa có tính toán của Lục Thiếu Hoa, yêu cầu Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh hai người quản lý nắm quyền bên ngân hàng ở lại chắc chắn là hắn có sự sắp xếp riêng.
- Minh Chương, Vân Thanh hai anh có nghe nói Phần Lan có một công ty tên gọi là tập đoàn Nokia không?
Lục Thiếu Hoa mở lời hỏi.
Bất kể là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh, hai người đều lắc đầu tỏ ý không biết
Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó giải thích:
- Công ty tên gọi là tập đoàn Nokia năm ngoái đã đưa sản phẩm ra thị trường New York Mĩ, mục tiêu kinh doanh chính của họ là thiết bị viễn thông.
Nokia, ba chữ này đại diện cho một thương hiệu được nhắc đến thường xuyên, một thương hiệu nổi tiếng của điện thoại di động, cũng là thương hiệu thế giới, còn nhớ trước khi Lục Thiếu Hoa tái sinh có dùng qua chiếc điện thoại Nokia màn hình xanh 8200, cho nên, Lục Thiếu Hoa đối với thương hiệu này có hứng thú lạ thường.
Đương nhiên rồi, Nokia bất kể là ở Trung Quốc hay trên thế giới, đều được khen ngợi, chỉ là nếu có thể mua được cổ phiếu của công ty này, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, không nghi ngờ gì về việc tài sản hắn đang tăng lên.
- Viễn thông?
Lưu Minh Chương nhíu nhíu mày, dường như hiểu ra chút gì đó, nhưng cậu ta chưa dám khẳng định, chợt hỏi:
- Ý của cậu là họ cũng sản xuất điện thoại di động?
- Không sai.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nhìn Lưu Minh Chương cười, tỏ ra đồng ý với phản ứng nhanh nhạy của Lưu Minh Chương.
Có Lưu Minh Chương đưa ra ý kiến trước, Lý Vân Thanh cũng không ngốc, nhanh chóng hình dung ra được là chuyện gì, cậu ta cũng mở lời hỏi:
- Ý cậu đang muốn nói đến công ty có tên gọi là Nokia có khả năng trở thành đối thủ tiềm ẩn của chúng ta?
- Phải, nhưng cũng không phải.
Lục Thiếu Hoa đưa ra đáp án hết sức mâu thuẫn, ngừng một lúc lâu mới giải thích tiếp:
- Đồng ngành là oan gia, điều này không có gì bàn cãi, Nokia tuyệt đối sẽ trở thành đối thủ của chúng ta, nhưng, phàm việc gì cũng có khả năng, họ không nhất định trở thành đối thủ của chúng ta, ngược lại, họ còn có thể trở thành trợ thủ của chúng ta, đương nhiên, muốn họ trở thành trợ thủ cho chúng ta thì phải xem hai người các anh làm thế nào rồi.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa khiến người khác không biết đâu mà lần, làm hai người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh như bị vây bên trong mây mù, đoán thế nào cũng đoán không ra.
Tuy nhiên dựa vào sự thông minh nhanh nhạy của hai người họ, chỉ cần để họ có chút thời gian, hai người họ có thể suy nghĩ ra.
Sự thật đã chứng minh, tốc độ phản ứng của họ cực kỳ nhanh, Lý Vân Thanh hay Lưu Minh Chương đều như nhau cả, có điều lần này ngược lại, không phải Lưu Minh Chương phản ứng trước mà là Lý Vân Thanh.
- Ý của cậu là mua lại công ty đó?
Lý Vân Thanh hỏi.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha ha, dùng tiếng cười trả lời hai người họ, Lý Vân Thanh đoán đúng rồi.
- Không sai, chính là mua lại.
Lời Lục Thiếu Hoa đã xác nhận nghi vấn của Lý Vân Thanh, chính xác là Lục Thiếu Hoa muốn mua lại tập đoàn Nokia, giả sử như việc mua lại thành công, tập đoàn Nokia tuyệt nhiên sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho điện thoại di động Phượng Hoàng.
Đó cũng chính là mục đích Lục Thiếu Hoa yêu cầu Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh ở lại. Suy cho cùng việc mua cổ phiếu của một công ty cũng chỉ có hai cách, cách thứ nhất là mua cồ phiếu của họ từ thị trường chứng khoán, cách thứ hai là dựa vào mối quan hệ để mua âm thầm.
Lục Thiếu Hoa đã nghĩ trước, nếu muốn dựa vào mối quan hệ âm thầm mua vào cổ phần của Nokia, là việc không có khả năng thực hiện được, chỉ có thể mua một vài phần từ sàn chứng khoán, mua một ít cổ phiếu từ nhiều cổ đông nhỏ mới có khả năng đạt được mục đích cuối cùng.
Nếu muốn mua được cổ phiếu của tập đoàn Nokia từ sàn chứng khoán thì nhất thiết phải dùng đến những thao tác để thao túng thị trường chứng khoán, nói trắng ra là đầu cơ cổ phiếu, mà đầu cơ thì vốn là sở trường của Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh, cũng là chuyên môn của họ, Lục Thiếu Hoa không tìm hai người bọn họ thì còn tìm ai vào đây nữa?
- Năm mươi mốt phần trăm trở lên?
Lưu Minh Chương tỉnh người, có điều khi nghe thấy sẽ trở thành trợ thủ, Lưu Minh Chương không khỏi giật mình, bởi từ trong lời nói của Lục Thiếu Hoa anh ta nhận được thông tin phải tuyệt đối nắm được cổ phần khống chế.
- Nếu trong khả năng có thể.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.
Đúng vậy, nếu có khả năng, Lục Thiếu Hoa muốn mua vào năm mươi mốt phần trăm trở lên, cổ phần khống chế tuyệt đối, hoặc là cổ phần khống chế toàn vốn, nhưng việc này có khả năng không?
Lục Thiếu Hoa không biết có khả năng hay không, nhưng mục đích cuối cùng hiện tại đã rất rõ ràng, đó chính là khống chế tuyệt đối, mua vào trên năm mươi mốt phần trăm cồ phần, còn như cổ phần toàn vốn, tạm thời Lục Thiếu Hoa không suy nghĩ đến, phải đợi sau này sau khi đạt được mục đích mới tiến hành kế hoạch.
- Cần chúng tôi làm gì?
Lý Vân Thanh vào thẳng vấn đề, vừa mở lời đã đi thẳng vào trọng điểm quan trọng của vấn đề..
- Vừa bắt đầu thì từ từ mà tiến hành, ây, đừng để bọn họ phát hiện, đương nhiên rồi, từ từ thâu tóm cũng là một quá trình, còn tổng tiến độ thì không được kéo dài chậm chạp, phải chia ra nhiều nhóm từ từ mua, khi thời cơ gần chín muồi thì khi đó mới tập trung tất cả các công ty, sau đó mới bí mật đàm phán riêng với các cổ đông nhỏ, mua một ít cổ phần, tranh thủ mới để có thể đạt được 51% trở lên.
Lục Thiếu Hoa gom gọn toàn bộ kế hoạch của mình chỉ trong vài câu nói.
Lục Thiếu Hoa đã nói ra những điểm cơ bản của toàn bộ quá trình, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh nghe sao lại không hiểu được chứ, nhưng làm theo lời của Lục Thiếu Hoa, chia nhân viên làm mấy nhóm, điều này chỉ hai người họ không thể nào hoàn thành được, cho dù hai người họ mỗi người quản lý mấy đội nhân lực chăng nữa, nhưng những đội nhân viên trong tầm quản lý của họ cũng không có khả năng hoàn thành việc này, sau cùng Lục Thiếu Hoa vẫn phải nói thêm một câu:
- Tổng tiến độ không thể kéo dài lâu được.
- Nếu muốn đẩy nhanh tốc độ, e rằng phải cần đến sự giúp đỡ của nhóm Tông Ân.
Lưu Minh Chương đề xuất.
- Không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa ko cần suy nghĩ, đáp ứng ngay yêu cầu đó, sau cùng nói thêm một câu:
- Tôi không cần biết các anh dùng biện pháp gì, chỉ cần không vi phạm quy định là được, dốc sức thu về cổ phần tập đoàn Nokia, cố gắng đạt được cổ phần khống chế tuyệt đối.
Trong câu nói của Lục Thiếu Hoa đã để lộ ra một thông tin, chính là hắn không quan tâm đến cả quá trình, chỉ quan tâm đến kết quả, còn việc có kéo theo nhóm do Lý Tông Ân dẫn đầu hay không, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh hai người sẽ làm, thu mua vào như thế nào cũng do bọn họ quyết.
Sự hợp tác của ba nhóm, từ khi tài chính Phượng Hoàng thành lập đến nay là việc chưa từng xảy ra, lần nhiều nhất cũng chỉ là hai nhóm hợp tác, bây giờ thì tốt rồi, ba đội có thể tiến hành cùng hợp tác, phối hợp lẫn nhau, đủ để thấy Lục Thiếu Hoa xem trọng tập đoàn Nokia như thế nào.
- Ừ, chúng tôi sẽ bàn bạc
Lưu Minh Chương trả lời không đầu không đuôi.
Vốn hiểu rất rõ Lưu Minh Chương nên Lục Thiếu Hoa biết, Lưu Minh Chương cũng đang rất tập trung cao độ, tự nhiên cảm thấy không có gì phải lo lắng, gật đầu, thở phào hơi nhẹ nhõm, nói đùa:
- Minh Chương, Cục Gạch của anh xem ra đã đến lúc ném đi được rồi.
- ……….
Lưu Minh Chương im lặng một lúc lâu, đúng thật là đừng nói. Đã đến lúc cần phải ném bỏ rồi, còn không, Lưu Minh Chương moi từ trong túi áo âu phục ra, đặt mạnh lên bàn, một tiếng ‘pằng’ phát ra, Từ Từ nói:
- Đích thực phải ném bỏ rồi.
Chưa hết, Lưu Minh Chương sau khi nói xong, lộ ra thoáng chút âm mưu, lại tiếp:
- Điện thoại di động của tôi ném rồi, nhưng nghiệp vụ công ty lại nhiều, mà tập đoàn chúng ta chế tạo ra di động, cậu đây là ông chủ có phải là nên tặng mỗi người một chiếc không?
Xảo trá, tuyệt nhiên là xảo trá, xảo trá một cách trắng trợn.
Lục Thiếu Hoa đã quá quen với những chuyện như vậy, Lưu Minh Chương không biết đã bắt chẹt được từ tay hắn bao nhiêu thứ rồi, thấy mãi thành quen không còn ngạc nhiên nữa.
Tức đến nỗi mặt trắng bệch liếc Lưu Minh Chương một cái, hỏi vặn lại:
- Anh chắc chắn là anh cần điện thoại di động chứ?
- Chắc chắn rồi.
Lưu Minh Chương nghiêm túc không gì so sánh được, còn gật đầu thật mạnh, dùng hành động biểu lộ sự tự tin.
- Được rồi….
Lục Thiếu Hoa cố ý kéo dài giọng ra, sau lại nói thêm:
- Có điều về tiền này, trừ vào tiền lương của anh.
- Dựa vào….
Lưu Minh Chương tuôn ra câu nói tục, nói xong như cảm thấy chưa đủ, còn thêm câu:
- Ông chủ keo kiệt, nhà tư bản keo kiệt, người sáng lập Tập đoàn Phượng Hoàng nhỏ mọn….
Lục Thiếu Hoa không đếm xỉa lời chửi mắng của Lưu Minh Chương, dọn dẹp tập file kế hoạch trên bàn, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng họp, nhưng vừa đi đến cửa, Lục Thiếu Hoa dừng lại, quay đầu nói:
- Điện thoại di động có thể cho không anh một chiếc, nhưng, tiền cước anh tự mình thanh toán.
- Được!
Lưu Minh Chương quá sung sướng, suýt chút là đã nhảy từ ghế xuống rồi.
Nhưng có điều Lưu Minh Chương không hề biết, đợi sau khi nhận được điện thoại di động, cậu ta mới phát hiện, sự vui mừng và phấn khích hiện tại thật là ấu trĩ biết bao…