Chỉ có điều, việc anh ta rời đi cũng không ảnh hưởng gì đến công việc bên châu Phi này, không phải anh ta đi là có thể ngừng lại, mấy người Lục Thiếu Hoa vẫn bước tiếp không thể ngừng, còn phải tiếp tục tiến lên, ai bảo công việc ở châu Phi bên này phiền phức rắc rối chứ, còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Ví dụ như năm quốc gia có nguồn tài nguyên khoáng sản kia, mặc dù hiện tại đã bước đầu ký kết hợp đồng hợp tác với Công ty Khoáng sản Phượng Hoàng, nhưng sau khi hợp tác nguồn khoáng sản khai thác được lại vận chuyển về Hồng Kông, sau đó sẽ do Công ty Khoáng sản Phượng Hoàng tiến hành phân phối, bán cho các đối tác.
Công ty Khoáng sản Phượng Hoàng chính là có vai trò như vậy, chẳng qua chỉ là môi giới mà thôi, nhưng là môi giới dưới dạng một công ty, cũng không có trực tiếp tham gia buôn bán khoáng sản, nhưng mà như vậy cũng có thể kiếm tiền, tiền kiếm được chính là giá chênh lệch bên trong.
Nhưng không sao, dù sao cũng đều là người một nhà, tiền kiếm được đều là của mình, nếu không phải vì để bưng tai bịt mắt người khác, hắn cơ bản không cần làm nhiều chuyện như vậy, trực tiếp bán ra là được.
May mắn là, dưới quyền của Tập đoàn Phượng Hoàng có một tàu vận chuyển Phượng Hoàng, vận chuyển khoáng sản từ châu Phi sang Hồng Kông cũng không khó, hơn nữa bến tàu Cửu Long ở Hồng Kông lại có kho hàng lớn của Tập đoàn Phượng Hoàng, toàn bộ đều không có trở ngại.
Nhưng mà, trong chuyện này còn rất nhiều việc cần phải sắp xếp, chẳng hạn như khai khoáng, do vừa mới hạ gục những gia tộc đó chưa lâu, Nhà nước vừa mới kiểm soát những khoáng sản đó, nhất định phải sửa sang lại, thuê người đào quặng vân vân đủ các loại sự việc lôi thôi phiền phức, vẫn cần một chút thời gian.
Cũng may mắn có mấy người Lý Chí Kiệt giúp đỡ, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng, mấy người họ sẽ y theo lệnh truyền đạt lại cho của các tổng thống của năm quốc gia kia, sau đó để Chính quyền của năm nước đó đi làm là được.
Lục Thiếu Hoa ngược lại rất kiên nhẫn, đợi ba hay năm ngày không thành vấn đề, mà vào ngày thứ năm, những hầm mỏ đó cuối cùng cũng khởi công, mấy người Lý Chí Kiệt mới theo lệnh của hắn, bắt đầu tập hợp các xe container, chuẩn bị đưa tới hầm mỏ vận chuyển quặng ra bến tàu, sau đó giả làm tàu chở hàng đưa qua Hồng Kông.
Hết thảy đều đang được làm rất khẩn trương, sau một tuần, lô quặng đầu tiên cuối cùng đã được đưa đến bến Cửu Long ở Hồng Kông. Trong lô quặng này phần lớn là vàng và đá quý, còn lại là quặng đồng và sắt.
Điều đáng nói chính là, vàng ở đây được gia công xong, trực tiếp đúc thành vàng khối và vàng thỏi, sau khi chuyển qua Hồng Kông có thể trực tiếp bán hàng ra, không cần phải làm thêm nhiều trình tự ở Hồng Kông, trái lại lược bỏ được rất nhiều khâu.
Không chỉ là vàng, ngay cả quặng đồng và sắt cũng đều gia công xong ở bên này, không cần gia công lại. Hết cách, ai bảo quá trình gia công bên châu Phi bị chiến tranh làm hư hại, đây cũng là nguyên nhân vì sao có thể vận chuyển quặng qua Hồng Kông nhanh như vậy.
Vàng tới Hồng Kông, như vậy việc kế tiếp dễ lo liệu hơn, có thể bắt đầu chĩa mũi nhọn vào thời hạn giao hàng tiến tới bao vây tiêu diệt, không, hắn vừa gọi điện cho Lưu Minh Chương, chuẩn bị bắt đầu tiến hành kế hoạch.
- Vàng đã đến Hồng Kông, anh biết rồi chứ?
Khi điện thoại vừa được kết nối, Lục Thiếu Hoa không vòng vo, nói thẳng vào chủ đề chính.
- Ừ, tôi biết, hiện tôi đang ở bến Cửu Long.
Lưu Minh Chương thản nhiên trả lời một câu, sau đó sợ hắn không hiểu, lại giải thích:
- Tổng giám đốc điều hành Tần đã về nhà rồi, hiện tại mọi việc của công ty tạm thời giao cho tôi quản lý, mà vừa mới nhận được điện thoại của tàu vận chuyển Phượng Hoàng, tôi liền vội chạy qua bến Cửu Long ngay.
Lưu Minh Chương ngoài vị trí lãnh đạo một vài đội ngũ tài chính nửa thực nửa ảo trong Tập đoàn Phượng Hoàng ra, ông ta còn có hai chức vụ, một là Phó Tổng giám đốc điều hành thứ nhất của Tập đoàn Phượng Hoàng, một là Tổng thanh tra tài chính của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Hiện tại tình hình có thay đổi, Tổng giám đốc điều hành Tần Tịch Thần của Tập đoàn Phượng Hoàng đã về quê ngoại thăm con gái, vợ của Lý Thượng Khuê lại đang trở dạ, những công việc trong Tập đoàn Phượng Hoàng đương nhiên được chuyển giao cho Lưu Minh Chương giải quyết.
Nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ.
Một công ty cũng vậy, không thể một ngày không có người lãnh đạo, nhất định phải có một người đứng ra gánh vác, cho dù là không giải quyết hết được mọi chuyện, công việc cũng cần có một người đúng ra ký tên, suy cho cùng một công ty lớn như vậy, tài liệu mỗi ngày là nhiều không đếm xuể.
Lục Thiếu Hoa thật không ngờ, Lưu Minh Chương vậy mà lại đích thân chạy tới bến Cửu Long, song ngẫm kỹ lại thì cũng bình thường, ai bảo lô hàng đầu tiên chuyển đến có vàng, mà ông ta lại đang làm về thời hạn giao vàng, ông ta đi quan tâm một chút cũng là điều nên làm thôi mà.
Nhưng, điều khiến Lục Thiếu Hoa không ngờ đến chính là, câu nói kế tiếp của Lưu Minh Chương làm hắn càng thêm sầu não, cũng làm hắn không biết nên nói gì.
- Thượng Khuê cũng đang ở bên cạnh tôi.
Ông ta nói ở đầu dây bên kia.
Lý Thượng Khuê quay lại Hồng Kông chưa được vài ngày, vợ anh ta lại đang trở dạ, lúc này chạy tới bến Cửu Long thì chẳng phải là không ở bệnh viện với vợ anh ta sao. Mà hắn đã nghiêm túc ra lệnh cho anh ta về Hồng Kông chăm sóc bà xã, bây giờ hay rồi, anh ta đã chạy đến bến Cửu Long.
Tuy nhiên vào lúc này, trong lòng hắn có phần cảm thấy biết ơn, suy cho cùng thì anh ta không yên tâm mới chạy tới đó, vì Tập đoàn Phượng Hoàng, vì kế hoạch của hắn, vẫn hết lòng hết dạ, hắn còn có thể nói gì đây.
Gắng sức lắc lắc đầu, Lục Thiếu Hoa gạt hết những ý nghĩ đen tối sang một bên, không nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa, bắt đầu nói việc tiếp theo.
- Đã có anh ở bến tàu, tôi cũng thấy yên tâm hơn, ừm, phải bố trí người coi giữ cẩn thận ở bến tàu, không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn với những khoáng sản đó.
- Anh yên tâm.
Minh Chương cam đoan, tiếp đó mới nói:
- Chuyện này ban nãy tôi đã bàn với Thượng Khuê, dự định cử người điều từ Thâm Quyến qua trông nom lâu dài.
Tập đoàn Phượng Hoàng đúng là có một công ty bảo an Phượng Hoàng ở Thâm Quyến, là do Trần Quốc Bang phụ trách quản lý, tất cả nhân viên bên trong đều là quân nhân xuất ngũ và đặc công xuất ngũ, cử tới bảo vệ những khoáng sản đó sẽ không có chút vấn đề gì.
Thực ra về chuyện trông nom khoáng sản, Lục Thiếu Hoa sớm đã nghĩ tới, chính là dự định điều người bên kia Thâm Quyến qua, bây giờ tốt rồi, không cần hắn sắp xếp, mấy người Lưu Minh Chương đều đã bố trí tốt, hắn khỏi phải nói nhiều.
- Vậy là tốt rồi.
Nói xong, hắn ngừng vài giây, rồi mới nói tiếp:
- Kế tiếp nói một chút về chuyện thời hạn giao vàng đi.
Từ khi hắn bắt đầu chuẩn bị thời hạn bán tháo vàng đến nay đã hơn mười một ngày, mà hắn đưa ra khoảng thời gian là mười lăm ngày, trong mười ngày bán tháo xong hết, năm ngày còn lại xem như kéo dài thời gian, cũng là bắt đầu một làn sóng đầu tư mới. Hiện tại thấy đã qua mười một ngày, cần phải bắt đầu một đợt đầu tư mới rồi.
Sự thực cũng là như vậy, quả thực mấy người Lưu Minh Chương đã bắt đầu một làn sóng đầu tư mới, không, đương lúc Lục Thiếu Hoa hỏi đến vấn đề này, Lưu Minh Chương liền nói:
- Hiện tại đang đầu tư rồi, đoán chừng hai ngày là kết thúc, hoàn toàn có thể hoàn thành trong thời gian dự kiến.
Nếu không phải lúc trước Lục Thiếu Hoa có dặn dò qua rằng không cần đầu tư quá nhiều vốn, mấy người Lưu Minh Chương căn bản không cần đến năm ngày để hoàn thành, chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành rồi, thế nhưng suy xét đến khả năng liệu có tạo ra phản ứng xấu hay không, hắn cũng không dám làm ẩu.
Mấy người Lưu Minh Chương cũng vậy, mấy người họ cũng sợ thị trường đảo ngược hiệu quả, không dám đưa quá nhiều tiền vốn vào thị trường, ai bảo tiền vốn đầu cơ lần này quá nhiều quá mạnh chứ, nếu đưa toàn bộ vào một lần duy nhất, không những sẽ làm thị trường lại tăng giá, còn có thể tạo nên nhiều mặt phải chú ý, đến lúc đó có thể sẽ phiền phức lắm.
- Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói một câu, trầm ngâm một lát, lại nói:
- Ừm, bây giờ vẫn còn bốn ngày các anh có thể sử dụng, sau bốn ngày này chuyển vàng qua, tôi nghĩ giá vàng hẳn là sẽ hạ, chúng ta có thể ngồi chờ thu hoạch.
Một làn sóng đầu tư mới là mua vàng lúc thời hạn giao hàng hạ, mà giá vàng hiện tại vẫn giữ bước tăng, đã tăng đến đỉnh điểm rồi, nếu có một lô vàng lớn ồ ạt vào thị trường, giá vàng nhất định sẽ sụt giảm trong thời gian ngắn.
Vừa khéo, bỗng chốc hạ giá, mấy người Lưu Minh Chương họ mua vàng hạ giá trong tay lại có thể kiếm tiền, nhưng mà lúc này nhất định phải nắm bắt chính xác, nếu không thì vốn vàng mua đầu tư đưa vào trước đó sẽ bị lỗ.
Ừm, dường như những kiến thức phổ thông này không cần hắn phải quan tâm, ai bảo mấy người Lưu Minh Chương đều là chuyên gia chứ, mấy người họ đều hiểu, căn bản là không cần hắn nói rõ, việc duy nhất hắn bận tâm lúc này là vấn đề đưa vàng ra.
Lục Thiếu Hoa hỏi:
- Các anh có nghĩ ra cách gì chuyển vàng qua không?
Các khoáng sản khác có lẽ có thể hợp tác với người khác, thế nhưng là vàng, hắn không nghĩ sẽ hợp tác với ai, lựa chọn hoặc là trực tiếp bán ra, hoặc là lợi dụng ngân hàng Phượng Hoàng dưới quyền Tập đoàn Tài chính Phượng Hoàng để tiến tới đầu cơ.
Vàng có hai loại phạm vi sử dụng, một loại là ngân hàng dự trữ, loại còn lại là chế tạo ra các trang sức, mà Tập đoàn Phượng Hoàng có một công ty đá quý Phượng Hoàng và một ngân hàng Phượng Hoàng, dù là dùng để dự trữ hay là dùng để chế tạo trang sức, hắn đều có thể tự sử dụng.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hiện tại hắn đang làm thời hạn giao vàng, chế tạo trang sức đã làm rồi, giao cho ngân hàng Phượng Hoàng dự trữ là sự thật. Đương nhiên, cũng không thể dự trữ tất cả, như thế không có công dụng gì đối với việc giảm giá vàng.
- Dự định trước mắt của tôi là giao cho ngân hàng Phượng Hoàng xử lý, tất nhiên, đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, còn có làm như vậy hay không vẫn cần anh hoặc là Tổng giám đốc điều hành Tần quyết định.
Lưu Minh Chương thành thật, nói thẳng ra ý kiến của bản thân.
- ...
Lục Thiếu Hoa im lặng hồi lâu, không nghĩ ra ông ta trở nên khôn khéo như vậy từ khi nào, song đây lại là một khởi đầu tốt đẹp, ít nhất ông ta có thay đổi, hắn cảm thấy rất vui.
- Ừ, cứ làm như lời anh nói, giao cho ngân hàng Phượng Hoàng giải quyết, làm như thế nào tôi không cần nói nữa, ừm, phải rồi, cô ấy có nói khi nào sẽ về Hồng Kông không?
- Tôi hiểu rồi.
Lưu Minh Chương trả lời, sau đó nói tiếp:
- Tổng giám đốc điều hành Tần ngày mai sẽ về Hồng Kông.
- Được, tôi sẽ gọi điện cho cô ấy, anh sắp xếp ở bên kia trước đi.
Tất cả đều đã quyết định xong, Lục Thiếu Hoa cũng không có gì để nói thêm, nói xong định cúp máy, nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, hắn lại nhớ ra một chuyện, cần phải nói thêm vài câu, định bụng nói với Lưu Minh Chương về một chủ đề mới.