Lần đầu tiên đến nơi ở của Lục Thiếu Hoa, cũng là lần đầu tiên tham gia cuộc hội ý như thế này, Tần Tịch Thần có vẻ chưa thích ứng lắm. Bởi vì với cô thì việc công ra việc công mà việc riêng ra việc riêng, nếu bàn bạc về việc công thì nên bàn bạc tại phòng họp của công ty, việc tư thì bàn bạc trong phòng khách ở nhà là được.
Mặc dù chưa thích ứng lắm nhưng Tần Tịch Thần không tỏ vẻ gì, bởi vì nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Minh Chương và Hứa Gia Thụy thì có vẻ như họ đã nhiều lần họp theo kiểu này. Đồng thời, đối với Lục Thiếu Hoa, ông chủ của Tập đoàn Phượng Hoàng, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của mình, cô cũng đã hiểu một chút về hắn. Thường hắn rất ít khi bàn bạc công việc tại phòng hội nghị công ty, có chuyện gì thì gọi điện thoại là xong.
Vào làm ở Tập đoàn Phượng Hoàng cũng đã lâu, Tần Tịch Thần lúc đầu là do tò mò mà vào làm ở đây, nhưng sau khi làm việc một thời gian, cô nhận thấy mình đã tìm đúng nơi, một nơi có thể khiến cho cô thể hiện hết tài năng của mình.
Hành vi tự nhận mình là thiên tài thì có vẻ như là cao ngạo so với mọi người, nhưng thực sự cô muốn có một sân khấu đủ lớn để trình diễn hết khả năng của mình, Tập đoàn Phượng Hoàng chính là sân khấu mà cô ao ước. Tần Tịch Thần cũng là người tự nhận mình là thiên tài, vậy nên khi vào làm ở Tập đoàn Phượng Hoàng không bao lâu, cô bắt đầu đem toàn tâm toàn lực cố gắng hết sức mình cống hiến cho Tập đoàn.
Vốn đang cần một sân khấu đủ lớn nên Tần Tịch Thần từ bỏ chỗ làm ở một công ty hạng hai của Mỹ để đảm đương chức vị Tổng giám đốc điều hành. Cô không chút do dự mà lựa chọn như vậy, quyết định trở về Hong Kong của cô tất nhiên còn có nguyên nhân khác mà chúng ta tạm thời chưa nói đến ở đây.
Tần Tịch Thần có vẻ như không thích ứng với kiểu họp hội ý ra quyết sách như thế này nhưng Hứa Gia Thụy thì hoàn toàn khác. Cũng một phần bởi vì đây không phải là lần đầu tiên, trước đây Lục Thiếu Hoa đã từng triệu tập gã đến đây để đưa ra một quyết sách. Lúc này gã cũng muốn đưa ra phương án giải quyết như lời nói của Lục Thiếu Hoa.
Làm Tổng giám đốc kinh doanh của công ty con, Hứa Gia Thụy cũng có tài năng kinh doanh, nhờ vậy gã mới có thể tạo nên nhiều thành tích và đứng vững được ở chiếc ghế này, bằng không cũng đã bị người khác thay thế rồi
Nhưng lần này thì khác, gã hết sức thận trọng vì đây không phải là dự án bình thường, không thể chỉ nói một hai câu là quyết định được mà cần phải có cả một hệ thống phương án.
Thấy mọi người đều không nói gì, Lục Thiếu Hoa cũng hiểu được băn khoăn của bọn họ, hắn liền nói:
-Cũng không cần phải vội, bây giờ chỉ mới là giai đoạn đầu, chúng ta còn có một khoảng thời gian để chuẩn bị nữa, giờ bước đầu chỉ nói đến ý tưởng mà thôi.
Lục Thiếu Hoa biết rõ rằng chuyện này không chỉ một hai ngày là xong mà cần có thời gian để đưa ra được phương án khả thi.
-Vậy để tôi nói mấy câu.
Là Tổng giám đốc kinh doanh, Hứa Gia Thụy cuối cùng đưa ra phương án đầu tiên:
-Cá nhân tôi cảm thấy trước khi mở rộng thị trường thì tất yếu cần phải quảng cáo trước đã.
-Sản phẩm chưa chính thức có mặt trên thị trường tất nhiên cần phải quảng cáo, nhưng quảng cáo như thế nào, việc quảng cáo có thể thay đổi nhưng chắc chắn phải thể hiện được ưu thế của sản phẩm.
-Lĩnh vực ô tô thì trên thị trường không chỉ có Tập đoàn Phượng Hoàng là có khả năng sản xuất, như vậy muốn được người tiêu dùng hoan nghênh thì điểm thứ nhất cần quảng cáo chính là ưu thế, đúng vậy, là ưu thế so với các nhà sản xuất khác. Lợi dụng ưu thế để nhận được sự tán thành của người tiêu dùng.
-Ừ, tất nhiên phải quảng cáo rồi.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa trầm ngâm một lát rồi hắn nói tiếp:
-Hong Kong là thị trường đầu tiên của chúng ta, cũng là quả pháo đầu tiên mà chúng ta nhất định phải khai hỏa. Vậy nên ngoài việc quảng cáo trên đài truyền hình, Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta cần tìm quan hệ bên ngoài để hỗ trợ cho quảng cáo.
Nếu hỏi hiện ở Hong Kong đài truyền hình nào xếp thứ hạng cao nhất thì câu trả lời chắc chắn là đài truyền hình của Thiệu Dật Phu. Lục Thiếu Hoa đã từng liên hệ với gã để nhờ gã môi giới quảng cáo cho Tập đoàn Phượng Hoàng với đài truyền hình này nên chắc chắn theo như lời Lục Thiếu Hoa, muốn dùng quan hệ thì sẽ tìm đến Thiệu Dật Phu.
Hứa Gia Thụy không biết Lục Thiếu Hoa có khả năng như thế nào, nhưng gã biết Lục Thiếu Hoa đã nói ra thì chắc chắn chẳng có trở ngại gì. Bởi gã nghĩ cho dù không tìm người hỗ trợ thì ảnh hưởng của Tập đoàn Phượng Hoàng cũng rất lớn rồi.
Việc quảng cáo đã giải quyết xong, tiếp theo là việc tiêu thụ. Trong đầu Hứa Gia Thụy đã từ từ hình thành nên một ý tưởng rõ ràng, cần phải lái xe đi, có sản phẩm ô tô mà không có xe để mua, người tiêu dùng phải tự đi tìm thì đâu có được.
Cho nên việc tiếp theo là đưa xe đi phân phối các nơi.
-Tôi cho rằng ở Hong Kong có nhiều trung tâm mua bán xe hơi, chúng ta đưa xe đến phân phối tại các khu vực lớn của Hong Kong.
-Ừ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, Lời nói của Hứa Gia Thụy khiến hắn nhớ tới cách mua bán xe hơi ở đời trước. Có rất nhiều xe ô tô không phải do chính công ty sản xuất bán ra mà là để cho các đại lý phân phối, để cho người khác đầu tư kinh doanh, công ty chỉ là đầu mối cung cấp sản phẩm.
-Như vậy đi, chúng ta có thể áp dụng hình thức đại lý. Để cho người khác đầu tư khai điếm, chúng ta chỉ đóng vai trò là nguồn cung cấp. Đương nhiên Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta cũng chính là một đại lý tiêu thụ của chính mình.
Hứa Gia Thụy gật đầu, gã cũng ý thức được sự sai lầm trong ý tưởng của mình. Gã đã xem nhẹ vấn đề đầu tư nên đã có ý là công ty tự đưa xe đi phân phối nhưng gã quên mất rằng số vốn đầu tư cũng rất lớn.
Hứa Gia Thụy gật đầu đồng ý với phương án của Lục Thiếu Hoa, Tần Tịch Thần cũng gật đầu. Không phải cô đồng ý bởi vì Lục Thiếu Hoa là ông chủ mà bởi cô cũng cho rằng phương án của Lục Thiếu Hoa không tồi.
Tuy đồng ý nhưng Tần Tịch Thần cũng ý thức được vấn đề trong đó, cô nói:
-Tôi cảm thấy dù là quảng cáo hay là phân phối thì cũng cần có chút điều kiện tiên quyết là ô tô mà chúng ta sản xuất cần có ưu thế, nếu không thì kế hoạch của chúng ta phải thay đổi.
Đây là một kết luận, một đại tiền đề trực tiếp, lúc quảng cáo cần chú trọng vào ưu thế của mình, khuếch trương ưu thế của mình lên, sau đó tiến tới mở rộng tiêu thụ, nhưng thương hiệu ô tô Phượng Hoàng liệu có ưu thế không? Đáp án rõ ràng là có, hơn nữa còn nhiều là đằng khác.
Nghe Tần Tịch Thần nói như vậy, Lục Thiếu Hoa đột nhiên cảm thấy cuộc hội ý hôm nay là thừa thãi. Tuy nhiên đó chỉ là cảm giác trong lòng, hắn không nói ra mà chỉ thản nhiên nói:
-Nhu vậy đi, Giám đốc Hứa và Tổng giám đốc Tần ngày mai qua Thâm Quyến tìm hiểu một chút để biết được những ưu thế ô tô của ta để quay về chế định phương án, sau đó chúng ta tiến hành bàn bạc lại.
-Được rồi.
Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy đáp.
Mặt khác, hai người bọn họ rất ngạc nhiên, không nghĩ Lục Thiếu Hoa âm thầm sản xuất ô tô. Đương nhiên, ngoài điều đó ra thì họ cũng nghe các phóng viên đưa tin nên cũng biết được sơ lược hình dáng mẫu mã ô tô. Còn phải nói, vừa mới nhìn thấy bọn họ đã cảm thấy thích rồi.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu không nói gì nữa. Hắn cẩn thận nghĩ rằng nếu không để cho họ có chút hiểu biết về ưu thế của ô tô thì không thể chế định ra phương án khả thi được. Dù sao cũng cần có thời gian, việc tìm ra phương án phải chậm lại vài ngày.
Lục Thiếu Hoa tuy là không nói chuyện nhưng không có nghĩa là chỉ có ngồi không. Thấy bọn Lục Thiếu Hoa đã thảo luận xong, Lưu Minh Chương biết là mình nên vào cuộc, nhưng y mở miệng nói câu đầu tiên mà đã khiến cho Lục Thiếu Hoa thiếu chút nữa là hộc máu mồm.
-Tiểu Hoa, tôi nhìn thấy hình dáng mẫu mã ô tô trên báo chí, là thật đấy chứ?
Lưu Minh Chương hỏi.
Lục Thiếu Hoa không biết nói gì nữa. Đó không phải là câu hỏi thông minh mà ngược lại, quá ngu ngốc. Hắn nghi ngờ không biết trước mặt mình có đúng thật là Lưu Minh Chương hay không.
-Ừ! Nếu báo chí đều đã đưa tin thì tất nhiên là sự thật rồi.
Lưu Minh Chương dường như ý thức được câu hỏi ngu ngốc của mình nên vội vàng nói.
Thật ra cũng không trách Lưu Minh Chương ngạc nhiên. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy chiếc ô tô, y đã hoàn toàn bị mê hoặc, không kìm nổi liền nghĩ ngay đến việc mua một chiếc. Nhưng khi biết ô tô đó là do một nhà sản xuất ở Thâm Quyến có tên là Tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất ra, y liền kìm lại, trong lòng giật mình, bởi y biết Tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến thật ra cũng thuộc về Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cười khổ lắc lắc đầu, nói với giọng bất đắc dĩ:
-Những gì báo chí đăng là thật, vả lại hình dáng bên ngoài của ô tô cũng là tự mình tôi thiết kế.
Lục Thiếu Hoa tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng mỗi câu phát ra như nổ mạnh vào tai Lưu Minh Chương, Hứa Gia Thụy, Tần Tịch Thần. Bọn họ phản ứng lại ngay:
-Rất khoa trương..
Đặc biệt là Tần Tịch Thần, lúc này cô nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Lục Thiếu Hoa thì biết ngay hắn không hề đơn giản, ngay cả hình dáng xe ô tô cũng tự thiết kế được. Thực sự điều khiến cô không thốt nên lời là Lục Thiếu Hoa dường như cái gì cũng biết.
Bề ngoài nhìn thấy phản ứng của ba người bọn họ, nhưng trong suy nghĩ Lục Thiếu Hoa cho rằng dù sao đây cũng là thập niên chín mươi, ai đoán được chuyện của mười mấy năm sau. Mà mẫu mã ô tô là Lục Thiếu Hoa thiết kế dựa trên hình dáng của mười mấy năm sau, cho nên hắn cũng thấy phản ứng của họ là hợp lý.
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của ba người bọn họ, Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn không nghĩ chỉ một câu khoe khoang mà gây nên phản ứng như thế này.
Đối với Lưu Minh Chương, người đi theo Lục Thiếu Hoa sớm nhất cũng không kìm nổi sửng sốt khi nghe Lục Thiếu Hoa nói rằng ô tô là do hắn tự tay thiết kế, lập tức y giơ ngón tay cái ra, nói:
-Đúng là quá tài giỏi.
Lục Thiếu Hoa liếc mắt nhìn Lưu Minh Chương, làm như không thấy sự nịnh bợ của y với hắn.
Cưỡi ngựa thì phải vỗ mông ngựa, Lưu Minh Chương không hề để ý, lại nói ra một câu khiến Lục Thiếu Hoa muốn hộc máu phải nói ra một câu gây kích động quá mức.