Hai mươi tỷ đô la Mỹ, nếu tính theo bảng xếp hạng thế giới thì tài sản của Lý Trạch Giai so với cha hắn Lý Gia Thành có thể nhiều hơn. Chỉ có điều bảng xếp hạng tài sản thế giới dù sao cũng chỉ đứng hàng thứ mấy, vì không thể tính hết mọi tài sản được.
Lục Thiếu Hoa thấy, bảng xếp hạng thế giới giống như một trò đùa của trẻ con, dựa theo thứ tự của bọn họ, tài sản của Lý Gia Thành năm 2010 là hơn hai mươi tỷ đô la Mỹ nhưng tài sản thật sự của ông ta sao chỉ có hơn hai mươi tỷ đô la Mỹ được cơ chứ.
Mà bây giờ sau khi trải qua cuộc khủng hoảng tài chính ở Thái Lan, tài sản của Lý Gia Thành đã tăng lên rất nhiều. Tài sản lúc này ít nhất đã lên đến ba mươi tỷ đô la Mỹ. Đây là Lục Thiếu Hoa phỏng đoán thôi đấy.
Tất nhiên, người khác có bao nhiêu tài sản, không liên quan đến Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa chỉ biết tài sản của hắn đạt tới con số có thể làm kinh sợ người khác. Điều hắn quan tâm hiện tại chính là Yên Nhật và Won Hàn Quốc. Đầu tư vào đó quá nhiều vốn có thể phản tác dụng.
Cũng đang muốn tính đến những tác dụng ngược này, Lục Thiếu Hoa mới có thể sắp xếp một lần nữa cho Lý Trạch Giai. Lý Trạch Giai đã quyết định đem toàn bộ tài sản đầu tư. Nhưng hai mươi tỷ đô la Mỹ không phải là con số nhỏ, Lục Thiếu Hoa không thể không cẩn thận một chút.
Cho nên, đối với Lý Trạch Giai, Lục Thiếu Hoa đưa ra một đề nghị, bảo Lý Trạch Giai chia đôi nguồn vốn, đem hai mươi tỷ đô la chia đều ra, một nửa đầu tư vào đồng Yên Nhật, một nửa đầu tư vào đồng Won, đầu tư cả hai bên.
Thật ra Lục Thiếu Hoa làm vậy là vì không còn cách nào khác, bởi vì ngân hàng Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa đã đầu tư nhiều vốn vào đồng Yên Nhật và Won rồi, hơn nữa mấy người George Soross cũng đã đầu tư một lượng vốn lớn. Nếu Lý Trạch Giai lại đầu tư thêm hai mươi tỷ đô la Mỹ, có thể khiến thị trường hỗn loạn.
Vì vậy để giảm bớt áp lực, Lục Thiếu Hoa chỉ còn cách để Lý Trạch Giai chia nhỏ vốn ra, đầu tư mỗi nơi mười tỷ đô la Mỹ.
Lý Trạch Giai không nói gì, im lặng suy nghĩ. Biết rõ đồng Yên Nhật sẽ giảm giá mạnh, giờ Lục Thiếu Hoa bảo anh ta nên chia vốn làm hai, khác nào bảo anh ta kiếm ít tiền đi một chút.
Kiếm tiền phải mạnh dạn, ở điểm này Lý Trạch Giai và Lục Thiếu Hoa giống nhau. Số tiền lớn và số tiền nhỏ sẽ làm cho Lý Trạch Giai lựa chọn, anh ta đương nhiên sẽ chọn số tiền lớn. Điều này không có gì đáng trách.
Thấy Lý Trạch Giai không nói gì, người thông minh như Lục Thiếu Hoa sẽ biết Lý Trạch Giai muốn gì, cười thầm một tiếng nói:
- Là tôi sợ vốn nhiều quá không chịu nổi, bởi vì đồng Yên Nhật tôi đã đầu tư nhiều rồi. Nếu anh đầu tư thêm hai mươi tỷ đô la Mỹ, có thể phản tác dụng hay không, tôi không thể chắc chắn.
Nói thế cũng không thừa, lúc đầu Lục Thiếu Hoa đã không nói rõ ràng cho Lý Trạch Giai hiểu cho nên Lý Trạch Giai không biết suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa. Lúc này Lý Trạch Giai không do dự.
Bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa nói rõ ràng, Lý Trạch Giai nếu còn không hiểu thì Lục Thiếu Hoa cũng phí công khi cùng bọn họ kiếm tiền.
- Không có vấn đề gì, cậu sắp xếp thế tôi nghe theo.
Lý Trạch Giai cười cười, có chút xấu hổ, đồng thời nhìn Lục Thiếu Hoa như xin lỗi, tỏ ý như hiểu lầm Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa lơ đễnh, dừng tay nói tiếp:
- Thật ra anh có một lựa chọn nữa, đó là đầu tư vào thị trường chứng khoán, bây giờ chưa dám nói giảm nhiều hay ít nhưng mức độ giảm sẽ không quá nhỏ.
Tiền tệ bị tấn công thị trường chứng khoán tất sẽ giảm theo, đó là quy luật logic mãi mãi không thay đổi, ít xuất hiện trường hợp đặc biệt.
- Không được, tôi không có nhiều kinh nghiệm, thị trường chứng khoán rất phức tạp nên không có ý định đầu tư.
Lý Trạch Giai trả lời rất nhanh, từ chối đề nghị của Lục Thiếu Hoa.
Lý Trạch Giai từ chối rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa không nói gì thêm, gật gật đầu nói:
- Vậy cứ quyết định thế đi.
Tất cả mọi việc đã sắp xếp hết. Lục Thiếu Hoa cũng không có việc gì nữa, cùng mọi người nói chuyện phiếm một hồi, uống vài ly rượu, rồi mới tạm biệt mọi người ra về.
...
Từ khi cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á bùng nổ tới này, đã mấy tháng qua, cả Thái Lan, Indonesia, Philippines, Đài Loan, Singapore, Hồng Kông đều gặp khó khăn, xuất hiện không ít cuộc tiến công.
Mặt khác các nước và khu vực hành chính đều tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Duy nhất có Hồng Kông, có Tập đoàn Phượng Hoàng là con quái vật lớn, mặc dù có tổn thất nhưng so với các quốc gia khác thì gần như là nhỏ nhất.
Đúng vậy, tổn thất lớn nhất có lẽ là Thái Lan, Thái Lan là nơi đầu tiên chịu ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng, đồng bạt Thái giảm giá mạnh nhất, thị trường chứng khoán hạ thấp nhất trong lịch sử. Tiếp đến là Indonesia cũng tổn thất không nhỏ, ngang với Thái Lan.
Trong các nước thì Singapore tổn thất nhẹ nhất, tuy có tổn thất nhưng không phải lớn, có thể nói trừ Hồng Kông thì chịu ít thiệt hại nhất là Singapore. Còn Đài Lan, bây giờ còn có một kết quả, bởi vì đồng Tệ Đài Loan lúc này vẫn đang giảm, Lục Thiếu Hoa cũng chưa rút lui khỏi Đài Loan.
Gần cuối tháng 10, ngày 27 tháng 10, thời tiết có vẻ sáng sủa, thật thích hợp cho du lịch. Nhưng đối với Lục Thiếu Hoa, đây là thời tiết tốt cho một ngày bận rộn.
Mà không, không thể nói là Lục Thiếu Hoa bận rộn mà đúng ra là ngày mà mấy người Lý Vân Thanh bận rộn. Bởi vì đó là ngày rút lui khỏi Đài Loan. Không giống ở Indonesia, rút lui khỏi Đài Loan là rút lui hết, dù thị trường chứng khoán còn kiếm được tiền hay không, đây cũng là ý của Lục Thiếu Hoa.
- Bây giờ hãy kết thúc ở đây, hai mươi phút nữa là bắt đầu hành động đi.
Lý Vân Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, dường như thì thầm tự nói với chính mình.
Lời Lý Vân Thanh tự nói vừa dứt thì Lưu Minh Chương đã phu họa thêm:
- Bốn mươi phút vậy là đủ rồi, Ừ, thật ra hành động trước khi kết thúc nửa giờ cũng không muộn. Dù sao chúng ta bằng mọi giá cũng phải rút lui hết. Không cần nghĩ đến việc chính phủ họ nảy sinh vấn đề.
Lưu Minh Chương là một người như vậy, dù là nước nào hay khu vực nào, chỉ cần là đối tượng, anh ta đều không quan tâm là gì. Dù Đài Loan là lãnh thổ của Trung Quốc(tuy bọn họ không thừa nhận), nhưng với Lưu Minh Chương chỉ có một điều là kiếm tiền, không có một chút tình cảm gì bên trong.
Nếu bây giờ Lục Thiếu Hoa nhằm vào mục tiêu là Hồng Kông thì Lưu Minh Chương cũng thế, Hồng Kông sẽ trở thành một thị trường để kiếm tiền mà không phải là nhà của anh ta. Có thể nói trong mắt Lưu Minh Chương, không có nói đến tình cảm.
Tất nhiên, cũng không thể nói Lưu Minh Chương lạnh lùng, mà hành động thường ngày cho thấy anh ta không bao giờ mang tình cảm vào công việc. Điều duy nhất anh ta làm là hoàn thành nhiệm vụ mà Lục Thiếu Hoa giao, sau đó nhận phần trăm hoa hồng, thế là đủ rồi.
May là Lục Thiếu Hoa không nhằm vào Hồng Kông làm gì, lại càng không nhằm vào Đại lục làm gì. Khi Hồng Kông bị khủng hoảng, Lục Thiếu Hoa còn phấn khích, đưa ra những hành động cứu vãn, cứu thị trường chứng khoán Hồng Kông, ngược lại cũng không để mấy người Lưu Minh Chương mang tình cảm vào công việc.
Nhưng hiện nay mục tiêu là Đài Loan, Lục Thiếu Hoa không lưu ý gì, mấy người Lý Vân Thanh đương nhiên không cần dựa vào tình cảm, có thể tận tình phát huy thế mạnh.
- Hay là lấy việc an toàn làm đầu vậy.
Lý Tông Ân lên tiếng đưa ra ý kiến.
Lúc này suy nghĩ của Lý Tông Ân không nói mà trùng với suy nghĩ của Lý Vân Thanh, đều là có ý đảm bảo chắc chắn để đạt được mục đích không cần mạo hiểm. Tình hình đảo lộn một chút, ý kiến của Lưu Minh Chương bị bác bỏ.
Lý Vân Thanh gật đầu, đưa mắt nhìn Lưu Minh Chương, thấy Lưu Minh Chương không phản ứng gì, lúc này mới vỗ vỗ vai Lưu Minh Chương dường như là an ủi, nói:
- Vậy trước báo cáo cuối ngày bốn mươi phút hành động đi.
...
Ba người Lý Vân Thanh nói gì Lục Thiếu Hoa đều nghe hết nhưng không nói gì. Bởi vì Lục Thiếu Hoa đã nói trước, hắn đem tất cả quyền giao cho ba người bọn họ làm, hắn không tham gia trong đó. Hiện tại đúng là thời điểm chứng minh lời hắn nói, tất nhiên sẽ không nói gì.
Tuy nhiên cho dù là như vậy, Lý Vân Thanh cuối cùng cũng đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa nhỏ giọng xin chỉ thị.
- Các anh làm thế là được rồi.
Lục Thiếu Hoa thậm chí còn không mở mắt, nhắm mắt thư giãn, nhẹ nhàng nói.
Lý Vân Thanh không nói gi, cũng chỉ có thể ừ một tiếng, gật gật đầu nhớ đến vị trí của mình, chú ý màn hình lớn, nhìn đồng hồ.
Thời gian từ từ trôi qua, hai mươi phút nhanh chóng qua đi. Đến báo cáo cuối ngày chỉ còn bốn mươi phút, Lý Vân Thanh cũng lên tiếng nói đơn giản hai từ:
- Hành động.
Hành động, những người môi giới chứng khoán nhận được mệnh lệnh, rất nhanh tiến hành thao tác, mục đích chỉ có một, đó là phải thanh khoản.
Thanh khoản, cũng có nghĩa là chiến dịch ở Đài Loan kết thúc, đồng thời cũng có nghĩa là ngân hàng Phượng Hoàng đã bố trí trước mạng lưới để thu kết quả thắng lợi cuối cùng.
Thực ra nói đến kéo lưới, gặt hái kết quả là việc không lúc nào Lục Thiếu Hoa không làm. Thái Lan là một ví dụ, thắng lợi rất sớm, rồi Malaysia cũng thắng lợi, Malaysia cũng không ngoại lệ, chỉ có điều trái chính trên cây chỉ thu được một nửa, nửa còn lại vẫn đang chờ.
Bên Đài Loan thì khác, thắng lợi toàn bộ, có thể nói là trên cây thành quả có bao nhiêu trái chính đều chính và bị hái sạch, xem như thu toàn bộ. Mấy người Lý Vân Thanh giờ chính là đang thu hái những trái chính đó.
Bốn mươi phút...
Bốn mươi phút trôi qua rất nhanh. Kết quả đều hiện ra, chỉ chờ mấy người Lý Vân Thanh thống kê lại cho ra kết quả cuối cùng là nhiều hay ít mà thôi. Lục Thiếu Hoa không thể biết, những người khác cũng vậy, chỉ có thể chờ tính toán xong.