Rất ngọt ngào, rất hạnh phúc. Đó chính là những gì đang hiện hữu trong lòng Tăng Vũ Linh, đồng thời cũng thể hiện trên khuôn mặt cô. Cô thực sự đang rất hạnh phúc, vì chính lúc này đây, cô cuối cùng đã trở thành vợ của Lục Thiếu Hoa. Hai người đã trải qua chặng đường tình ái hơn mấy chục năm rồi.
Phụ nữ là vậy đấy, rất quan tâm đến danh phận. Tuy nói là Tăng Vũ Linh và Lục Thiếu Hoa trong những năm gần đây xa cách nhiều hơn đoàn tụ, nhưng trong lúc này đây cô cảm thấy mình còn hạnh phúc hơn gấp trăm lần so với Anten Chiyoda, Tần Tịch Thần hay Hoắc Tiểu Nguyệt.
Song, Tăng Vũ Linh đúng là đang rất hạnh phúc.Thế nhưng trong một khung trời khác ở Hồng Kông xa xôi kia, 3 cô gái trong đó đặc biệt là Anten Chiyoda và Hoắc Tiểu Nguyệt.Cả hai đều đã bị lãng quên, thực sự bị lãng quên. Nhưng họ đều đã chấp nhận, dù sao thì từ nhiều năm về trước họ cũng ý thức được mình sẽ không thể trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của Lục Thiếu Hoa được
Mà Tần Tịch Thần-người có tuổi tác khá lớn mặc dù có đôi lúc bị quên lãng nhưng trước kia cũng vẫn làm hài lòng Lục Thiếu Hoa. Không vì cái gì khác mà chỉ vì một mình triệu phú họ Lục mà từ đó đến bây giờ hoa mới có chủ.
Hơn nữa trong nước nhà họ Tăng có thế lực rất lớn, lại nhiều lần giúp đỡ Lục Thiếu Hoa. Mặt khác, bản thân Tần Tịch Thần cũng biết mình đã có tuổi, không có thân phận gì. Cô ta chỉ mong muốn được âm thầm đứng giúp sức cho Lục Thiếu Hoa từ đằng sau.
Vả lại, Tần Tịch Thần đã có một mụn con với Lục Thiếu Hoa. Nhìn bộ dạng đáng yêu của nó cô không còn gì hạnh phúc hơn. Chẳng lẽ không phải sao? Lục Thiếu Hoa không thế cho cô ta một danh phận, nhưng lại có với nhau một mụn con này. Điều này không đáng cảm thấy hạnh phúc sao?
Đã đạt được tâm nguyện, lại chẳng có nhiều điều dị nghị. Nhưng thật ra điều khiên Tần Tịch Thần vẫn im hơi lặng tiếng là vì cô có trách nhiệm an ủi Anten Chiyoda và Hoắc Tiểu Nguyệt khi họ bị “thất sủng”. Tránh không để Lục Thiếu Hoa phải trở về Hồng Kông trong lúc nước sôi lửa bỏng này.
Quả thật sau khi nghe cô khuyên giải cả Anten Chiyoda và Hoắc Tiểu Nguyệt đều đã hiểu ra và chấp nhận sự thật trở về với cuộc sống bình lặng ngày nào.
Chỉ có điều là, bọn họ thì đã yên phận cả rồi thì Lục Thiếu Hoa lại không được yên ổn ở Bắc Kinh. Ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy, anh ta thấy đầu đau như búa bổ. Đó là di chứng sau khi say rượu. Uống một cốc nước lạnh anh mới thấy dễ chịu hơn được một chút thì cơn đau lại đến.
Tiễn khách, không sai, là tiễn khách, tiễn những vị khách đã đến chứng kiến lễ đính hôn của anh, như là bên Hoắc Anh Đông sáng sớm này phải trở về Hông Kông ngay. Lục Thiếu Hoa là chủ nhà, không thế không nói tiếng nào được.
Vì thế, sau khi tỉnh lại, ăn chút điểm tâm Lục Thiếu Hoa lại vội vội vàng vàng xuống đến khách sạn nơi bên Hắc Anh Đông ở. Xem lộ trình từ Bắc Kinh về Hồng Kông của họ xong xuôi mới trở về.
Trong chốc lát mà đã trưa rồi, anh chỉ kịp đến quán Điếu Ngư Đài Quốc Tân để lấy ít đồ, rồi trở về chỗ Tăng Kiến Quốc ăn trưa. Sở dĩ muốn nghỉ ngơi một chút nhưng không ngờ vị Nhị Hoàng Tử gọi điện tới, nói muốn gặp anh nói chuyện.
Lục Thiếu Hoa rất coi trọng người nắm giữ quyền lực của hoàng gia Ảrập Saudi này. Vì thế mà bỏ cả cơm trưa, tìm một nơi yên tĩnh gặp vị Hoàng Tử này xem đó là chuyện gì.
Nhị Hoàng Tử quả thật có việc nhờ Lục Thiếu Hoa. Nhưng người này có dính líu đế chính phủ, nên đi đâu cũng có tai mắt theo cùng, khiến những điều muốn nói đều không thể nói ra. Tìm cơ hội khác để bày tỏ.
Nhưng cũng phải nói lại, có nhưng việc không thể nói ra không có nghĩa là cái gì cũng không thể nói. Ví dụ như việc tấn công nền tài chính Mỹ lần này. Việc này chẳng phải bí mật gì, ừ, việc này so với quan giới cấp cao thì chẳng bí mật chút nào.
Cho nên, lúc gặp Nhị Hoàng Tử, chuyện đầu tiên mà Lục Thiếu Hoa muốn hỏi có liên quan đến Mỹ:
- Lần này kiếm được không ít tiền chứ?
- Ha ha...
Nhị Hoàng Tử cười không ngừng,vui vẻ hùa theo anh nói:
- Lần này tất cả là nhờ phúc của ngươi đấy, nếu như ngươi không báo trước cho ta thì ta đã không kiếm được nhiều tiền như thế.
Những lời Nhị Hoàng Tử nói đều bày tỏ ý cảm tạ. Dừng lại một chút, cũng không đợi Lục Thiếu Hoa nói, rồi lại tiếp:
- Ngoài tiền bán mỏ dầu nhiều nhất ra thì ước chừng cũng có khoảng hơn 230 tỷ, lãi to,lãi to rồi.
230 tỷ này đối với Hoàng Tử Ảrập thì chẳng đáng là bao. Nhưng mà vứt bỏ những mỏ dầu lớn như thế thì những sản nghiệp khác của Ảrập không thể trong một lần mà kiếm được nhiều tiền như thế này được. Càng không nói lần này chỉ trong một thời gian ngắn và ngày.
Mà tất cả các cơ hội đều là Lục Thiếu Hoa mang lại. Nếu nói muốn trả ơn thì Lục Thiếu Hoa phải là người đầu tiên, cho nên, Nhị Hoàng Tử vô cùng biết ơn anh, biết ơn anh đã mang lại cho họ nguồn của cải này.
- Đây là cái mà Ngài đáng được hưởng, đồng thời tôi cũng phải cảm ơn Ngài. Nếu như Ngài không cung cấp tiền tham chiến thì hành động lần này có lẽ sẽ không thành công được.
Lục Thiếu Hoa khiêm tốn nói.
Sự thật đã chứng minh, những điều Lục Thiếu Hoa nói không phải không có lí. Lần này đấu với Mỹ, nếu không có hai nghìn tỷ của Nhị Hoàng Tử giúp đỡ mà chỉ dựa vào 200 triệu của anh thì không thể đánh bại một đối thủ đáng gờm như Mỹ.
Nhị Hoàng Tử lắc đầu, Ngài hiểu ngụ ý trong câu nói của Lục Thiếu Hoa. Nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện này vì cả hai đã ngầm hiểu ý nhau rồi. Không cần phải nói nữa. Trở lại chuyện Nhị Hoàng Tử muốn Lục Thiếu Hoa cho ý kiến.
- Cậu hiểu rõ về khu vực phía Đông này, hẳn phải biết khu vực nào tài chính không phát triểu chứ? Mà công ty tài chính Hoàng gia của chúng tôi lại mới khai trương ở đó. Hiện giờ mặc dù mới phát triển nhưng hạn chế của khu vực khiến cho công ty không thể thăng tiến được. Ừm Ta có một ý tưởng, đó là mở một công ty tài chính ở Hông Kông, cậu thấy sao?
Hông Kông là một trong những thành phố tài chính đỉnh cao trên thế giới. Được ví như phố Wall của Mỹ, nếu như có thể mở một công ty tài chính ở đây, công thêm tài chính của Phượng Hoàng nữa thì có thể dắt mũi tài chính của Hông Kông rồi, cần tranh thủ thời gian để tạo dựng thôi.
Nhị Hoàng Tử đúng là cũng thấy như thế nên mới muốn đến Hồng Kông mở công ty. Nhưng, Ngài cũng hiểu không phải muốn đến đó mở công ty là mở được, sự việc không dễ dàng đến thế. Nếu không có Lục Thiếu Hoa giúp sức thì dù có mở được công ty cũng không khá lên được.
Nhưng mà, những lời này truyền đến tai Lục Thiếu Hoa như sét đánh ngang tai. Không phải anh không muốn Nhị Hoàng Tử mở công ty ở Hồng Kông nhưng chuyện này có lên quan đến tài chính của Phượng Hoàng và của chính bản thân anh sau này.
Đúng là thực lực tài chính của Phượng Hoàng vô cùng mạnh mẽ, đứng nhất nhì ở Hồng Kông cũng như toàn cầu. Nhưng ở Hồng Kông cơ hội lại quá ngặt ngèo, không giống như phố Wall ở Mỹ. Nếu xuất hiện ở Hồng Kông lâu dài nhất định sẽ hạn chế tài chính của Phượng Hoàng trong tương lai.
Trước thì Lục Thiếu Hoa không mấy chú ý đến điều này. Lúc này vì Nhị Hoàng Tử nhắc nhở mới nhớ. Anh cũng sực nhớ ra chuyện Phượng Hoàng phải tách chi nhánh. Nhưng chuyện này phải xem xét, tính toán kỹ lưỡng mới được. Trong thời gian ngắn phải tách được một công ty con. Mà với tài chính của Phượng Hoàng bây giờ mà chỉ mở một chi nhánh thì có điều gì không hợp lí lắm.
- Hoàng Tử muốn mở một công ty ở Hồng Kông, quả thật là một quyết định đúng đắn.Nhưng ngài không nghĩ sao? Mặc dù Hồng Kông là một trong những thành phố tài chính lớn mạnh toàn cầu, một khi công ty của ngài phát triển đến một thời điểm nào đó cũng sẽ xuất hiện những khó khăn.
Nói đến đó Lục Thiếu Hoa dừng lại một lát, rồi nói tiếp:
- Cho nên, xét về lâu dài nếu muốn thành lập một công ty tốt nhất là chọn môt thành phố tài chính phát triển nhất. Chỉ có như vậy thì sau này mới không nảy sinh những tình huống ngoài ý muốn.
- Phố Wall?
Những suy nghĩ trong đầu Nhị Hoàng Tử như đứng sững lại, Lục Thiếu Hoa nói nhiều như vậy thì ngụ ý của anh ta là gì, ngài không thể đoán ra.
- Đúng vậy, chính là phố Wall.
Lục Thiếu Hoa gật đầu thừa nhận, tiếp tục giải thích:
- “ Phố Wall” mới đáng được coi là một thành phố tài chính lớn mạnh nhất toàn cầu, bây giờ và về sau địa vị của nó sẽ vẫn như vậy.Mở một công ty ở đó mới là sự lựa chọn hợp lý nhất.
Nhắc đến “ Phố Wall” thứ đầu tiên mà người ta nhớ đến là nền tài chính phát triển.Có thể thấy nền tài chính của Phố Wall lớn mạnh như thế nào thông qua những công ty tài chính hội tụ ở nơi đây, hầu hết là những công ty có tiếng toàn cầu. Nếu không có sự nổi lên của Phượng Hoàng thì không chừng tất cả những công ty tài chính hàng đầu đều ở Phố Wall.
Không thể phủ nhận lời của Lục Thiếu Hoa nói là không phải không có lý. Mở một công ty ở phố Wall là một sự lựa chọn vô cùng hợp lý. Nhưng Nhị Hoàng Tử lại có vẻ do dự, chính là vì sức của một người thì không thể thành được. Không có sự giúp đỡ của Lục Thiếu Hoa bên Phượng Hoàng có muốn lớn mạnh cũng không dễ dàng.
Lục Thiếu Hoa sớm đã biết được tâm ý của Nhị Hoàng Tử rồi, liền cười nói:
- Ngài cứ yên tâm thành lập công ty ở phố Wall đi, chớ có lo không có ai giúp đỡ.
Lúc đó Lục Thiếu Hoa cũng đã quyết định xong rồi. Công ty tài chính con của Phượng Hoàng sẽ có mặt tại phố Wall, về hình thức thành lập như thế nào thì chưa thể quyết định được. Nhưng như thế nào đi chăng nữa thì cũng cần có sự giúp đỡ của Nhị Hoàng Tử, như vậy không cần lo không có ai giúp đỡ.
Nhị Hoàng Tử nhìn Lục Thiếu Hoa, mắt sáng rực lên, dường như ngộ ra được điều gì đó.Vì thế cũng không do dự mà gật đầu đồng ý.
- Ta sẽ trở về và chuẩn bị ngay, tranh thủ tháng sau sẽ thành lập công ty.
- Cứ như vậy đi.
Lục Thiếu Hoa không cần nói thêm gì hết, chỉ cần gật đầu đồng ý một tiếng tỏ ý đồng tình với quyết định của Nhị Hoàng Tử.
Lục Thiếu Hoa cũng đã đồng ý, Nhị Hoàng Tử cũng không cần phải nói gì nữa, dừng mấy giây Nhị Hoàng Tử mới bắt đầu chuyển chủ đề.
- Hồng Kông là một thành phố đẹp, lần này không dễ dàng gì mới đến được, ta muốn được đi du ngoại một chút, tham quan tập đoàn Phượng Hoàng của cậu, cậu thấy thế nào?
Lục Thiếu Hoa cười nhạt lắc đầu nói:
- Ngài đã nói như vậy lẽ nào tôi lại từ chối?
- Ha ha…
- Ha ha…