Lý Chí Kiệt đĩnh đạc mà nói, sắc mặt anh xem ra cũng rất nhẹ nhàng nói:
- Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một khi chúng ta bắt đầu hành động, chỉ e rằng những nước đó chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
- Vì sao lại như thế?
Tạ Kiến Vỹ nhíu mày ngạc nhiên hỏi.
- Đạo lý này cũng rất đơn giản.
Lý Chí Kiệt lơ đễnh nói:
- Những nước đó lúc bình thường mắt cao hơn trán, tự tin thái quá, lúc nào cũng cho rằng bản thân mình là quốc gia hùng mạnh không gì so sánh được, mà ngay cả người dân của bọn họ cũng như vậy, quá là kiên ngạo, nhưng có một ngày nào đó, vệ tinh trên vũ trụ của chúng tự nhiên biến mất, ừ, mà hoặc giả vệ tinh trên vũ trụxuất hiện trên mặt đất rồi cũng biến mất, bọn chúng làm sao mà ăn nói đây.
Dừng một chút, Lý Chí Kiệt không đợi để cho mấy người Tạ Kiến Vỹ có cơ hội chen vào, tiếp tục nói luôn:
- Bọn chúng sẽ không dám để bị mất đi đâu, có ba nguyên nhân, thứ nhất là bọn chúng sợ đảng phái khác thừa cơ nổi loạn, khiến cho đảng cầm quyền của bọn chúng bị mất quyền thống trị.
- Thứ hai là sợ dẫn tới sự hoang man g cho dân chúng, như vậy cho dù đối với nền kinh tế của bọn chúng hay là uy tín trong lòng nhân dân của chính phủ bọn chúng đều bị tiến công.
Lý Chí Kiệt lại nói tiếp.
- Thứ ba lại càng đơn giản hơn, bọn chúng cho rằng nước mình là mạnh nhất, bình thường cũng được tuyền truyền như vậy, lúc này vệ tinh của bọn chúng bị phá hỏng, lại nghĩ tới việc bọn chúng phân phối lực lượng quân đội đưa sang Châu Phi, người có lương tâm sẽ nói rằng căn cứ Hổ Gầm của chúng ta làm, như vậy chẳng khác nào bọn chúng tự đánh vào mặt mình, cho nên, bất luận như thế nào, bọn chúng cũng ra sức che giấu chân tướng sự việc liên quan đến vệ tinh bị mất.
Đúng vậy, vệ tinh của nước mình bị phá hỏng, mà trước đây bọn chúng vẫn thề thốt rằng liên quân là vô cùng hùng mạnh, tuy không có tăng cường cũng không có mềm yếu như thực lục của căn cứ Hổ Gầm, nhưng đã cho thấy một điều rằng, bọn chúng rất coi trọng căn cứ Hổ Gầm.
Cũng chính vì coi trọng căn cứ Hổ Gầm, bọn chúng tuyệt đối không dám để lộ chân tướng ra bên ngoài, nếu để bên ngoài biết được thì kết quả chỉ có một, bọn chúng sẽ bị căn cứ Hổ Gầm soái ngôi thống trị.
- Xem ra, tình hình lần này lại đứng về phía chúng ta rồi, bọn chúng lại lâm vào tình thế khó xử rồi đây.
Tiền Khiên cười cười nói.
Trước đây, Tiền Khiêm ít khi suy nghĩ kỹ một vấn đề nào đó, lại càng không đi vào sâu vào phân tích từng chi tiết sự việc, hiện tại nghe Lý Chí Kiệt nói rõ ràng như vậy, Tiền Khiêm ngược lại cũng biết nắm bắt cốt lõi của vấn đề, thật đúng là đừng nói, chân chính như Lý Chí Kiệt còn nói như vậy nữa là.
- Ừ.
Tạ Kiến Vỹ cũng gật đầu đồng tình, nhưng rất nhanh sau đó thì nói thêm một câu:
- Nhưng, chúng ta không thể lơ là được, bọn chúng nổi cáu là điều hiển nhiên, nói như vậy thì bọn chúng ắt phải mượn cớ để tăng cường binh lính cho hợp lý, đến lúc đó, có thể sẽ chính thức gây chiến tranh với chúng ta.
Ban đầu, theo ý của Lục Thiếu Hoa là phá hỏng vệ tinh trong vũ trụ của những quốc gia đó, để giáo huấn bọn họ mà thôi, làm cho bọn họ không dám manh động, nhưng trong suy nghĩ sâu xa, dường như sự giáo huấn này Lục Thiếu Hoa không được hoàn mỹ cho lắm, không nghĩ đến tác dụng ngược của vấn đề này.
Chẳng lẽ Lục Thiếu Hoa không có suy nghĩ đến chiều hướng xâu xa?
Thực ra không phải vậy, Lục Thiếu Hoa sớm đã chú ý đến các mắc xích của sự việc, cũng nghĩ đến đối phương có thể sẽ phản ứng ngược trở lại, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn cảm thấy khả năng bắn ngược là nhỏ nhất.
Nguyên nhân không phải do hắn, hiện tại cơn khủng hoảng tài chính đã bùng nổ, mà đó chính là đang đốt tiền, cho dù là quốc gia nào, vào thời điểm này đều không thể điều động quân đội với quy mô lớn như vậy, như thế thì chắc chắn là tài chính của bọn chúng lại tăng thêm gánh nặng mà thôi.
Mặt khác, không có vệ tinh quân sự quan trọng trên vũ trụ, thậm chí à vũ khí hạt nhân cũng vô dụng, bọn chúng chỉ có thể trở về phương thức chiến tranh thời nguyên thủy, cử bộ binh và không quân tiến lên phía trước tấn công.
Bộ binh và không quân sao?Những người đó không phải đến để đưa thức ăn chứ? Nếu biết vệ tinh của người ta có thể vẫn còn tốt, không có vệ tinh gián điệp, cử động của bọn chúng hoàn toàn đều rơi vào trong mắt của người ta, người ta muốn đánh không phải anh muốn đánh lúc nào thì đánh hay sao?
Mặt khác, dự tính ban đầu của quân đội trong hành động lần này của bọn chúng là gấy áp lực cho căn cứ Hổ Gầm, mà không phải là tấn công căn cứ Hổ Gầm, cho dù hiện nay bọn chúng đã bị tổn thất, bị căn cứ Hổ Gầm phá hỏng vệ tinh quân sự quan trọng trên vũ trụ, có chút tức giận, nhưng vẫn không mất đi lý trí, đang muốn khai chiến với căn cứ Hổ Gầm.
Vỹ nhân đã từng nói, Chủ Nghĩa Đế Quốc chính là một con hổ giấy.
Lời nói này quả thật không sai, Chủ Nghĩa Đế Quốc chính là một con hổ giấy, lúc bình thường, bọn chúng rất kiêu ngạo, nhưng một khi thật sự xảy ra chuyện, bọn chúng liền rụt cổ lại, mềm nắn rắn buông chính là điển hình của bọn chúng.
Căn cứ vào các loại nhân tố, có thể khẳng định là, đối phương và căn cứ Hổ Gầm có thể khai chiến mang tính chất nhỏ, đương nhiên rồi, cũng chỉ vỏn vẹn là rất nhỏ mà thôi, cũng có thể khai chiến thật sự.
Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa sợ khai chiến hay sao?
Không, vào những lúc cần thiết, Lục Thiếu Hoa không ngại khai chiến, căn cứ Hổ Gầm đã nhiều năm gần đây đều như vậy, tốc độ phát triển cực nhanh, nhưng vẫn chỉ là một tổ chức mà thôi, một khi đã khai chiến, cắn cứ Hổ Gầm hoàn toàn có thể phá
Mà bọn chúng thì sao? Một quốc gia cơ mà, thật không dể dàng gì phát triển như ngày hôm nay, nếu có xảy ra chiến tranh, lại không có vệ tinh trên vũ trụ trợ giúp, chỉ sợ sẽ bị tổn thất mà thôi, một ngày nào đó thủ đô của bọn chúng bị người ta oanh tạc là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Cũng chính vì thế mà phải suy sét đến nhân tố này, Lục Thiếu Hoa mới có quyết định ngay bây giờ, tư thế rất rõ ràng, anh phải bắt đầu cuộc chiến ngay, anh không thể chần chừ được.
- Tôi cảm thấy khả năng bọn chúng và chúng ta đối diện với nhau trong trận chiến là rất nhỏ.
Ngay lúc này Tiền Khiêm cũng lên tiếng phát biểu ý kiến.
Cách nghĩ của Tiền Khiêm và Lục Thiếu Hoa không khác nhau lắm, cảm thấy tính khả năng xảy ra chiến tranh là rất nhỏ.
Ừ. Bất kể là như thế nào, chúng ta đều phải chuẩn bị cho chu đáo, nếu có chiến tranh xảy ra thì cũng ứng phó được, còn nếu như không có chiến tranh xảy ra thì chúng ta yên ổn hơn một chút.
Lý Chí Kiệt ngược lại cảm thấy không thể nói là không quan tâm. Sự thật đã đến nước này, cũng là lúc nên ra phân thắng bại, Lý Chí Kiệt cho rằng bất luận như thế nào cũng không quan trọng, mà quan trọng là phải theo sự giao phó của Lục Thiếu Hoa mà tiến hành thì mới được.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa đã dự liệu từ đầu đến cuối, hiện tại sự việc xảy ra mười năm hay hai mươi năm trước Lục Thiếu Hoa cũng đã tính đến rồi, trải qua bao nhiêu năm ấp ủ, đến thời khắc này cuối cùng cũng bày ra, như vậy sẽ không có gì để lo lắng nữa.
….Tạ Kiến Vỹ không có gì để nói.
….Tiền Khiêm cũng vậy.
- Nếu đã như vậy, thì không có gì để do dự nữa, hành động đi thôi.
Giọng điệu Lý Chí Kiệt thay đổi trở nên lạnh lùng như băng.
Tạ Kiến Vỹ nãy giờ vẫn không lên tiếng, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Tiền Khiêm cũng như vậy, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Ba người Lý Chí Kiệt nhàn nhã quá đổi, đúng vậy, bọn họ rất thong dong, cũng không vì kẻ địch đã tiến vào biên giới mà hoang mang, ngược lại còn ngồi lại cùng nhau trước tiên là thảo luận về chuyện thế sự, sau đó là đi đến thống nhất, và sau cùng là ra lệnh hành động.
Mà theo sự thống nhất của nhóm Lý Chí Kiệt, mệnh lệnh cũng chính là truyền đạt cho cấp dưới thực thi.
- Vũ khí hạt nhân đã chuẩn bị tiến vào tầm bắn ..
- Tính toán tốc độ bay của mục tiêu..
- Tập trung mục tiêu…
Chuẩn bị ba cái tiến vào tầm bắn trước, mỗi một mắc xích đều liên quan chủ yếu với nhau, trước tiên là chuẩn bị tiến vào tầm bắn, mắt xích này được xem là bước chuẩn bị cơ bản.
Mắc xích tiếp theo là tính toán tốc độ bay của mục tiêu, vệ tinh có thể là bay xung quanh địa cầu, đây là có tốc độ bay, nếu không tính toán trước tốc độ bay của mục tiêu, như vậy không thể nào nhắm trúng vào mục tiêu được.
Tốc độ bay được tính toán ra, tiếp theo là căn cứ vào tốc độ bay của mục tiêu mà tiến hành định vị cho chuẩn xác.
Một khi đã định vị chuẩn rồi, vũ khí vũ trụ có thể châm lửa chuẩn bị bắn.
- Báo cáo! Đã xác định được tọa độ của mục tiêu…
- Châm lửa, bắn, để ta phá hủy chúng.
Lý Chí Kiệt không chút do dự, ra lệnh dứt khoát.
Theo mệnh lệnh của Lý Chí Kiệt, vũ khí vũ trụ từ trên mặt đất được châm lửa, sau đó cùng với tên lửa, với mắt thường thì khó mà nắm bắt được tốc độ bay trong vũ trụ, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Sau mười mấy phút, phía xa bên ngoài tầng mây, một tiếng nổ lớn, sau đó lửa cháy sáng cả bầu trời, đột nhiên bùng nổ.
Cảnh tượng này, nhóm người của Lý Chí Kiệt đều có thể thông qua vệ tinh gián điệp là thiên nhãn số một để nhìn thấy, bao gồm cả cảnh tượng khi bùng nổ.
Lặp lại tiến trình vừa rồi, từ khi chuẩn bị tiến vào tầm bắn sau cùng là phá hủy mục tiêu, Lý Chí Kiệt hạ lệnh liên tục.
Bên trong căn cứ Hổ Gầm thoải mái không gì sánh bằng, nhưng quân đội của bốn quốc gia kia cũng được một trận hỗn loạn, vốn lúc ban đầu công việc cũng rất bình thường, nhưng đột nhiên, màn hình của bọn chúng nổ tung, đen xì, không có tín hiệu truyền đến.
- Chuyện gì đây?
Tất cả người đều nhíu mày phản ứng với sự việc xảy ra.
Đặc biệt là tình báo FBI của Mỹ, bọn họ kiểm soát ở trong phòng trên mặt đất, đột nhiên được một phen bối rối
Bọn họ kiểm soát ở trong phòng trên mặt đất chính là khống chế những nơi có vệ tinh gián điệp, đột nhiên, bọn chúng và vệ tinh gián điệp mất liên lạc, màn hình tối đen, trong giây phút cuối cùng, bọn họ nhìn thấy ánh sáng màu trắng ánh vàng bay về hướng bọn chúng.
Là sao băng phải không?
Đúng vậy, nhìn qua thì đúng là sao băng, hình như là sao rơi, rơi vào trong vũ trụ, hướng vào bọn chúng, tiếp cận làm bọn chúng và vệ tinh gián điệp mất liên lạc, tất cả những điều này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi bọn chúng không có phản ứng gì cả.
Gián điệp vệ tinh bị sao băng đánh trúng rồi sao?
Đây là phỏng đoán của tất cả mọi người, mọi người đều gạt bỏ phán đoán này, bởi vì không đến hai phút, một bộ phận cấp dưới chuyển tin tức đến, nói là bọn chúng cũng bị mất liên lạc với một vệ tinh gián điệp khác, thông tin bị cản trở.
Đến giờ phút này, nếu không làm rõ tình hình, như vậy người của FBI sẽ không càn lăn lộn, rất rõ ràng là có người phá hủy vệ tinh của bọn họ, mà không chỉ dừng lại ở đây.
Vệ tinh đã bị phá hỏng, thông tin bị cản trở, dường như sắp bị gián đoạn rồi, lại liên tưởng đến quân đội của bọn họ đang ở Châu Phi, gần như có thể kết luận rằng, vệ tinh của bọn họ đã bị phá hủy hoàn toàn, và điều này có liên quan đến căn cứ Hổ Gầm.
Tập đoàn Phượng Hoàng có vệ tinh gián điệp, mà tập đoàn Phượng Hoàng và căn cứ Hổ Gầm có quan hệ rất là mật thiết, hai bên lại là đồng minh của nhau, bởi vậy có thể thấy rằng, vệ tinh gián điệp của tập đoàn Phượng Hoàng chính là do căn cứ Hổ Gầm chế tạo ra.
Căn cứ Hổ Gầm đủ năng lực để tạo ra vệ tinh tiên tiến hơn so với Mỹ, như vậy tại sao không thể tạo ra vũ khí có thể phá hỏng vệ tinh cho được chứ?
Một từ vũ khí vũ trụ đó có thể là một thuật ngữ chuyên nghiệp, đồng thời cũng tiêu biểu cho một loại vũ khí tiên tiến nhất hiện nay.
Nước Mỹ cũng nghiên cứu hạng mục vũ khí hạt nhân, chỉ có điều là vũ khí hạt nhân rất ư là tầm thường, muốn nghiên cứu không dễ chút nào, hiện tại cũng chỉ lấy được vài điểm mấu chốt mà thôi.
Chẳng lẽ căn cứ Hổ Gầm đã có vũ khí vũ trụ hay sao?
Lãnh đạo của FBI âm thầm suy đoán.