Đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời trong xanh ngay cả một gợn mây trắng cũng không thấy, ánh nắng mặt trời như một quả cầu lửa vĩ đại khiến cho nhiệt độ tăng cao. Ánh sáng nóng rực chiếu vào làn da, tuyến thần kinh bên dưới làn da liên tục truyền thông tin đau nhức về não.
- Hô!
Giọng Lục Thiếu Hoa vang lên, quay đầu hướng mắt đi về phía căn phòng, không ngờ ngoài cửa có tiếng xe ô tô. Hắn biết Lý Tông Ân đã trở về. Đương nhiên không phải Lục Thiếu Hoa nghênh đón bọn họ mà phản ứng dừng lại một cách tự nhiên.
Ô tô chậm rãi dừng lại, Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích xuống xe trước sau đó mới tới Lý Tông Ân. Ba người mỉm cười còn Lục Thiếu Hoa thì gật đầu chào hỏi. Kỳ thật từ khi biết được Lục Thiếu Hoa là ông chủ ở phía sau, bọn họ cũng chưa từng kêu một tiếng ông chủ. Bởi vì trong lòng cảm thấy ngại, cũng là vì Lục Thiếu Hoa còn quá trẻ.
Mọi người bước vào biệt thự. Tới phòng khách mọi người đều tự tìm chỗ ngồi, im lặng chờ Lục Thiếu Hoa nói.
- Khụ khụ!
Lục Thiếu Hoa ho hai tiếng để cho thông cổ họng.
- Công ty đã được đăng ký rồi, hiện tại kế hoạch tiếp theo cũng nên tiến hành. Về phần tiến hành như thế nào…
Nói tới đây Lục Thiếu Hoa ngừng một chút, đảo mắt nhìn ba người họ. Bọn họ lúc này ra vẻ đang chờ đợi, rất chăm chú lắng nghe. Hắn liền dụ.
- Tôi tin tưởng các anh,tư liệu các anh thu thập được tôi cũng có xem qua sơ sơ rồi. Hiện tại giá đất của Tokyo vẫn không ngừng tăng lên, vả lại không gian để tăng giá trị cũng rất lớn mà chúng ta muốn mua thì làm thế nào đây?
Lục Thiếu Hoa vừa nói xong, Hà Thừa Ích liền nói tiếp lời:
- Nếu muốn mua, chúng ta chỉ cần tăng giá tiền mua.
Lâm Tề Toàn cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Hà Thừa Ích.
- Haha! Thêm tiền là tất nhiên.
Lục Thiếu Hoa cười. Qủa thật theo như lời Hà Thừa Ích nói, muốn mua chỉ có thể thêm tiền. Tuy nhiên, việc tăng thêm tiền cơ bản hắn không để trong lòng. Có thể mua được bao nhiêu đất mới là điều quan trọng. Hắn chuyển đề tài:
- Vấn đề hiện tại đất ở Tokyo rất nhiều, chỉ sợ sớm rơi vào tay người khác. Cho nên chúng ta chỉ có thể tăng thêm tiền mua từ tay người khác.
- Ừ! Nhất định là phải tăng thêm tiền rồi.
Lúc này Lâm Tề Toàn mở miệng nói.
- Nhưng phải tăng thêm bao nhiêu tiền chứ? Tăng nhưng chưa chắc họ chịu bán. Hơn nữa, nếu giá giảm chúng ta lỗ.
Khoát tay áo, hắn ra hiệu cả hai không cần nói. Lục Thiếu Hoa hiểu hắn muốn nói gì tiếp theo, đơn giản chính là sợ mất cả chì lẫn chài. Tuy nhiên đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, phải mất cả chì lẫn chài sao? Có lẽ chỉ có lịch sử mới thay đổi tình hình. Nhưng lịch sử thật sự sẽ thay đổi sao?
- Bắt đầu từ ngày mai phải chuẩn bị mua đi. Còn chuyện giá trả hơn giá ban đầu 20% , tôi tin rất nhiều người bằng lòng bán, nhưng mà..
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa dừng một chút, liếc mắt nhìn Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích rồi mới nói tiếp:
- Nhưng mà trong điều kiện này chúng ta phải ứng trước 10% tiền đặt cọc, tiền còn lại chúng ta chỉ chi trả séc. Về phần thời hạn thanh toán séc phải tới tháng một năm sau mới có tác dụng.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa chính là cố ý muốn nâng giá lên cao, giá không nâng lên làm gì sẽ có người tự nguyện bán! Dù sao tình hình lúc này có một mảnh là tốt rồi. Nhưng tăng 20% so với giá gốc, nói cách khác nếu nói là 1 trăm triệu thì thành 1,2 triệu rồi. Đó là một con số lớn! Ai thấy cũng đều lay động. Đương nhiên Lục Thiếu Hoa sẽ không để tất cả nhiều hơn 20%. Nếu mà hắn đem ra một số tiền của công ty thì cũng phải nhìn kỹ tình huống rồi mới quyết định như vậy.
Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích nhìn hắn, hắn nhìn họ. Nhìn nửa ngày, vẻ mặt thắc mắc, cũng không biết Lục Thiếu Hoa đang muốn làm gì. Tuy nhiên bọn họ cũng không hỏi, đúng hơn là bọn họ không nên hỏi. Cho dù hỏi cũng không có câu trả lời.
Lục Thiếu Hoa cũng không để ý đến thắc mắc của bọn họ, tiếp tục nói:
- Các anh bắt đầu từ một số công ty đi. Một số công ty có khá nhiều đất, các anh có thể làm tăng hơn 10% nếu như có thể thỏa thuận được. Nếu mà thỏa thuận không được mới tăng tiếp. Còn kết quả thế nào thì phải xem kỹ năng đàm phán thương lượng của các anh. Không thành vấn đề chứ?
Còn có thể có vấn đề gì, Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích tất nhiên đều là chuyên gia về bất động sản. Người làm bất động sản thông thường đều giỏi thương lượng, đặc biệt là những người làm qua công việc cải tạo nhà cũ, cũng khó tránh khỏi một số nhà hình chữ Đinh, rất khó làm . Phải dựa vào kỹ năng bọn họ đi thương lượng để giải quyết.
Hai người không hẹn mà cùng gật đầu, đồng thanh nói:
- Không thành vấn đề.
- À! Lý tiên sinh, trong khoảng thời gian này anh làm người phiên dịch, cùng Lâm tiên sinh đi thương lượng đi.
Lục Thiếu Hoa nói với vẻ mặt nghiêm túc, cười cười, nói:
- Hôm nay các anh đi điều tra thêm một số tư liệu nữa, ngày mai làm việc mới.
Tuy rằng lúc này giá đất bất động sản của Nhật Bản đều rất cao nhưng mọi người bình tĩnh một chút sẽ lại lo lắng, bởi vì thị trường không có khả năng tăng suốt được. Nói không chừng ngày mai sẽ giảm liền. Cũng giống như ngày thứ Hai đen tối, cho nên những người có đầu óc nóng vội, tâm lý sẽ có mâu thuẫn, đặc biệt là những người có đất và bất động sản.
Lục Thiếu Hoa biết được điều ấy nên mới tin sẽ thương lượng thành công. Chỉ cần là thu được lợi nhuận là thông thường mọi người đều bán. Kinh doanh mà! Không phải là vì kiếm tiền hay sao?. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người có thể làm cho họ kiếm tiền, họ lại hoàn toàn yên tâm, thì bọn họ có lý do gì mà không bán chứ?
Đương nhiên trong mỗi người đều tồn tại những mâu thuẫn, nóng vội. Nếu có niềm tin với thị trường Nhật Bản họ sẽ bán. Tuy nhiên những người này chỉ chiếm một phần rất ít.. Có được một công ty tốt, mà lại có thể quản lý người thì chứng tỏ bọn họ có con mắt tốt mà người thường không có.
Mấy ngày kế tiếp, không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích, chỉ có đến buổi tối khi bọn họ làm việc mệt mỏi, không chịu được nữa mới trở về biệt thự. Sau khi trở lại biệt thự, cả hai đều tự vào phòng của mình bắt đầu xem tài liệu.
Về kết quả, Lục Thiếu Hoa cũng không hỏi, hắn biết việc kinh doanh mà!
Không thể có chuyện anh vừa tìm tới cửa mà người ta đồng ý bán ngay cho anh. Phải thương lượng vài lần thì may ra mới có kết quả.
Thời gian trôi rất nhanh, đã năm ngày kể từ khi Lục Thiếu Hoa triển khai bước thứ hai trong kế hoạch. Trong khoảng thời gian đó có thể nói Lục Thiếu Hoa có thể vô lo vô nghĩ, thoải mái tự tại. Sáng sớm chạy bộ ở biệt thự, xem TV, khi thấy chán thì đi dạo trên phố vùng Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân