Có thể mua lại công ty ô tô Rolls-Royce mới là chuyện quan trọng, cũng chính là một khâu quan trọng trong chiến lược của Lục Thiếu Hoa, sao có thể vì cái lợi nhỏ mà bỏ cái lợi lớn chứ, cũng chính vì suy xét đến tính quan trọng của sự việc mà Lục Thiếu Hoa mới quyết định bán mười bảy phần trăm cổ phần của công ty Shell Hoàng gia Hà Lan.
Giờ thấy hai bên đã đạt được hiệp định miệng, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng yên tâm rời khỏi Anh quay về Hồng Kông.
Ở bên Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa còn rất nhiều việc phải làm, đương nhiên hắn không thể ở lại Anh quá lâu được, vậy là, vào buổi sáng thứ hai sau khi yến tiệc kết thúc, Lục Thiếu Hoa liền rời khỏi Anh, ngồi chuyên cơ về Hồng Kông.
Chênh lệch thời gian mười mấy tiếng, lại thêm mười mấy tiếng bay, khi Lục Thiếu Hoa hạ cánh xuống Hồng Kông vẫn là buổi sáng. Xuống máy bay, nghỉ ngơi một chút, Lục Thiếu Hoa lên lầu ngủ một giấc, đợi đến chiều mới dậy ăn cơm, sau đó buổi chiều đến Tập đoàn Phượng Hoàng, có chút giống như là đi làm vậy.
Lục Thiếu Hoa rời khỏi Hồng Kông đi Anh, những chuyện mà hắn phụ trách đều được giao cho Tần Tịch Thần xử lý, giờ hắn quay về rồi, không thể đổ hết gánh nặng lên vai một mình Tần Tịch Thần được, chia sẻ một chút cũng là đương nhiên.
Cho nên, ngay khi Lục Thiếu Hoa bước vào văn phòng việc đầu tiên là dặn dò thư ký mang công văn từ phòng Tổng giám đốc đến, rồi lại dặn dò người bên dưới, nếu có công văn thì gửi đến phòng Chủ tịch hội đồng quản trị, chứ không đưa đến phòng Tổng giám đốc nữa.
Trong buổi chiều, Lục Thiếu Hoa đều xử lý công văn, trong thời gian đó cũng tiếp người đến báo cáo công việc là Trần Đạt Vinh, bàn về việc đầu tư vào quảng cáo cho Quý một.
Hiện nay về mặt phụ trách quảng cáo Trần Đạt Vinh đã có kinh nghiệm rồi, cho dù là giám sát cấp dưới làm quảng cáo hay là phát triển quảng cáo, kinh nghiệm của Trần Đạt Vinh có thể nói là đã đạt đến cấp đại sư, đến nhiều lãnh đạo của đài truyền hình, Trần Đạt Vinh đều quen rất nhiều, xem như xây dựng mối quan hệ của bản thân.
Mà mấy ngày Lục Thiếu Hoa rời Hồng Kông, Trần Đạt Vinh đã làm xong quảng cáo và cho phát ra, hiệu quả và lợi ích nhận được cũng được phản hồi lại, nói một cách tương đối, thành tích cũng có nhưng không rõ rệt lắm.
Nghĩ cũng đúng, mỗi năm Tập đoàn Phượng Hoàng đều đầu tư chọn lựa một cách đều đặn. Lâu dần, người ta đã hình thành nên một thói quen, nếu không phải là quảng cáo có sự thay đổi thì Lục Thiếu Hoa cũng nghi ngờ không biết có hiệu quả gì không.
Nói đi cũng phải nói lại, phát quảng cáo cho dù không thể mang lại hiệu quả cho sản phẩm của tập đoàn, nhưng ít nhất cũng khiến cho nhiều người biết đến một tập đoàn tên là Tập đoàn Phượng Hoàng, vậy cũng đủ rồi, làm cho danh tiếng của Tập đoàn Phượng Hoàng nổi khắp toàn cầu, nâng cao độ nổi tiếng, điều này không phải cũng sẽ giúp tăng thêm sức tiêu thụ của sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng sao.
Lục Thiếu Hoa biết rõ các khâu trong đó, nên cũng không nói nhiều về mặt thành tích phương pháp, chỉ bảo Trần Đạt Vinh cố gắng phát nhiều quảng cáo, đừng tiếc tiền.
Không phải nói làm gì, về phương diện quảng cáo, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ keo kiệt, nên đầu tư bao nhiêu thì đầu tư bấy nhiêu, mỗi năm Lục Thiếu Hoa đều để lại một món để dành đầu tư cho quảng cáo.
Ngày đầu tiên Lục Thiếu Hoa về đã nhận được báo cáo của Trần Đạt Vinh, vậy thì ngày thứ hai thì sao, ngày thứ hai cũng vậy, chỉ là lần này đã đổi người, đổi thành Hứa Gia Thụy, Hứa Gia Thụy đến báo cáo về thành tích của công ty tiêu thụ Phượng Hoàng. Còn nữa là về vấn đề quyền đại lý.
Lục Thiếu Hoa ra lệnh mở rộng quyền đại lý, Phượng Hoàng tiêu thụ cũng nhanh chóng hành động, đưa ra thông tin, sau đó rất nhiều công ty đến tìm, chuẩn bị làm đại lý cho các sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng do yêu cầu của Tập đoàn Phượng Hoàng quá nghiêm khắc, rất nhiều công ty chưa đến vòng cạnh tranh đã bị loại.
Tập đoàn Phượng Hoàng không phải là công ty bình thường, đó là công ty đa quốc gia, lại là cái tên nổi tiếng trong những cái tên nổi tiếng, không phải là công ty nào cũng có thể làm đại lý được, cho dù chỉ là làm đại lý cho một loại sản phẩm cũng phải xét duyệt một cách nghiêm khắc tình hình của công ty.
Đúng vậy, theo chỉ thị của Lục Thiếu Hoa, còn kế hoạch của Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy, về vấn đề quyền đại lý, Tập đoàn Phượng Hoàng đã vạch ra một quy định, nội dung mà quy định này đề cập đến rất rộng, bao gồm cả tình hình tài chính của bên công ty đại lý và công ty cấp dưới hoặc đối tượng hợp tác tiêu thụ, đều phải báo cáo với Tập đoàn Phượng Hoàng, sau đó do Tập đoàn Phượng Hoàng tiến hành xét duyệt, nếu đủ tư cách thì tiếp theo mới tiến hành đàm phán quyền đại lý.
Nhưng cũng chính vì cái việc xét duyệt này lại đào thải hàng nghìn hàng vạn công ty, những công ty bị đào thải đó không phải là có vấn đề về tài chính thì là có vấn đề về mặt tiêu thụ, cho nên, các công ty đó đều bị liệt vào hàng ngũ không đạt yêu cầu.
Qua nhiều ngày xét duyệt, giờ cuối cùng cũng xác định rồi, các công ty còn lại là hơn tám mươi, những công ty này đều có thực lực đại lý rất mạnh. Đương nhiên, nếu những công ty này vượt qua được vòng đàm phán này, chúng sẽ là tổng đại lý của một quốc gia hoặc một tỉnh của một quốc gia.
Về vấn đề quyền đại lý Lục Thiếu Hoa đã suy nghĩ rồi, tìm ra quyền tổng đại lý, sau đó quyền tổng đại lý sẽ đi tìm các đại lý cấp dưới ở các khu vực, tuy nhiên khi tổng đại lý phát quyền đại lý cho các đại lý khu vực, quyền tổng đại lý bắt buộc phải giao tư liệu liên quan của đại lý khu vực lên trên, do Tập đoàn Phượng Hoàng xét duyệt, sau khi xác nhận xong mới cho phép quyền tổng đại lý phát quyền đại lý cho đại lý khu vực.
Vốn dĩ Tập đoàn Phượng Hoàng có thể tự mình tìm đại lý khu vực, nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn làm như vậy, vì nếu làm thế sẽ khiến cho lượng công việc của công ty con tiêu thụ Phượng Hoàng tăng lên, trong một lúc không thể xét duyệt hết được.
Bây giờ tổng đại lý đi tìm đại lý khu vực, tuy nói là cuối cùng vẫn do công ty tiêu thụ Phượng hoàng xác nhận có cho làm đại lý hay không, nhưng quãng thời gian này là để trì hoãn, công ty tiêu thụ Phượng hoàng vẫn có thể phản ứng kịp.
Nói đi cũng phải nói lại, trong chuyện đại lý khu vực này, các tổng đại lý đó chỉ sợ sẽ không tán đồng kết quả xét duyệt cuối cùng của Tập đoàn Phượng Hoàng, nguyên nhân rất đơn giản, sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng là hàng “hot”, rất nhiều công ty muốn có quyền đại lý khu vực, điều đó có thể mang lại nhiều lợi ích cho tổng đại lý.
Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến vấn đề này từ rất lâu rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa không có ý định nhượng bộ, mà đã xác định rồi thì sẽ không thay đổi gì cả, hoặc là anh đừng làm đại lý nữa, còn đã làm đại lý thì buộc phải ký hiệp định trên.
- Đàm phán đã tiến hành được hai ngày rồi, nhưng chưa đàm phán thỏa đáng được với một công ty nào cả, bọn họ đều khăng khăng yêu cầu phải có quyền tự do quyết định quyền đại lý khu vực mà không phải thông qua xét duyệt của chúng ta
Hứa Gia Thụy nói một cách bất đắc dĩ.
Dù Hứa Gia Thụy không ra mặt đàm phán với các công ty đó, nhưng theo tin tức phản hồi về, Hứa Gia Thụy có thể biết tình hình như thế nào, đồng thời, Hứa Gia Thụy cũng hơi lo lắng, sợ cuối cùng làm hỏng mất mọi chuyện.
- Chuyện này không thể nhượng bộ, nếu những công ty đó vẫn còn lằng nhằng dây dưa về chuyện này, vậy thì trực tiếp ngừng đàm phán, chúng ta tìm công ty khác làm đại lý, nếu cần thì có thể suy xét việc cho bên châu Âu làm đại lý
Lục Thiếu Hoa cương quyết nói.
Ý của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, nếu như đàm phán với tổng đại lý trong nước rơi vào tình trạng căng thẳng, vậy thì tìm công ty khác, nếu không tìm được thì tìm tổng đại lý ở châu Âu, như vậy có thể giảm đi rất nhiều đối tượng, tìm kiếm cũng dễ hơn, việc hợp tác hàng loạt cũng sẽ làm cho đàm phán trở nên dễ dàng nhất trí với nhau hơn.
- Được
Hứa Gia Thụy gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi chuyển ngay chủ đề nói
- Còn một vấn đề nữa là về vấn đề tiền phí đại lý, gần như tất cả các công ty đều cho rằng tiền phí đại lý của chúng ta quá cao.
- Quá cao ư?
Lục Thiếu Hoa hỏi lại một câu, cười nhạt một tiếng rồi nói
- Nếu lần sau có người nêu lên vấn đề này thì anh cứ hỏi hắn Tập đoàn Phượng Hoàng là công ty như thế nào, chất lượng sản phẩm sản xuất ra như thế nào?
Chưa xong, nói đến đây, Lục Thiếu Hoa cố tình ngừng lại một chút rồi nhấn mạnh
- Sản phẩm của Tập đoàn Phượng hoàng chúng ta không phải là sản phẩm rác rưởi, những công ty đó nếu chê tiền quá cao thì bảo bọn họ đi tìm các sản phẩm bỏ đi mà làm đại lý
Về chuyện tiền phí đại lý, quả thật Lục Thiếu Hoa đã đặt giá quá cao, nhưng Lục Thiếu Hoa không thấy con số đã đặt ra có vấn đề gì, ai bảo sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng chất lượng tốt như thế, tiền nhiều một chút cũng là đương nhiên.
Không thể phủ nhận, là Tổng giám đốc tiêu thụ của Phượng Hoàng, Hứa Gia Thụy hiểu rõ nhất về sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng, đương nhiên cũng biết sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng là đại diện cho những sản phẩm chất lượng cao. Nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, tiền phí đại lý cao một chút cũng là chuyện bình thường.
- Tôi biết phải làm thế nào rồi
Hứa Gia Thụy nói.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu sau đó dặn dò thêm một câu
- Chúng ta là Tập đoàn Phượng Hoàng, tại sao chúng ta phát quyền đại lý lại có nhiều công ty đếntranh cướp vậy, nguyên nhân rất đơn giản, đó là vì danh tiếng của Tập đoàn Phượng Hoàng chúng ta ở ngoài, sản phẩm chất lượng lại tốt. Có thể nói, chúng ta tuyệt đối chiếm ưu thế, cũng nắm được quyền chủ động, không cần phải thỏa hiệp về phương diện nào cả, nên cương quyết không nhượng bộ, muốn làm đại lý thì thỏa hiệp với ta, còn nếu không muốn thỏa hiệp thì đừng làm đại lý nữa.
Chưa xong, ngừng lại mấy giây, Lục Thiếu Hoa lại bổ sung một câu
- Nếu công ty nào không chịu thỏa hiệp thì có thể trực tiếp dừng đàm phán, tìm đối tượng hợp tác khác.
Đây chính là thái độ của Lục Thiếu Hoa, không nhượng bộ, càng không thỏa hiệp, dùng thái độ cương quyết, muốn cò kè mặc cả thì không nói chuyện với họ nữa, đơn giản thế thôi.
- Được, tôi sẽ chỉ thị xuống dưới.
Hứa Gia Thụy đã rõ ý tứ và thái độ của Lục Thiếu Hoa, gật đầu nói.
Lục Thiếu Hoa ngừng lại không nói thêm gì nữa, cũng không phải là Lục Thiếu Hoa không muốn nói thêm, mà là đã nói xong rồi, không còn cần phải nói thêm nữa, suy cho cùng hắn đã nói rõ thái độ của mình rồi, tin rằng Hứa Gia Thụy sẽ hiểu.
- Chi nhánh tại siêu thị Phượng Hoàng ở Hồng Kông chuẩn bị ra sao rồi?
Lục Thiếu Hoa chủ động chuyển chủ đề.
Chi nhánh siêu thị Phượng Hoàng ở Hồng Kông cũng chính là trạm đầu tiên khi hệ thống siêu thị Phượng Hoàng tiến quân vào thị trường hải ngoại, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải quan tâm rồi, mà trước đó một thời gian, Lục Thiếu Hoa đi Anh, không biết khu chung cư mà siêu thị Phượng Hoàng dùng đã tiến triển thế nào rồi, hỏi Hứa Gia Thụy cũng là đương nhiên, dẫu sao chi nhánh tại siêu thị Phượng Hoàng ở Hồng Kông cũng là do bộ phận tiêu thụ Phượng Hoàng quản lý, là Tổng giám đốc của tiêu thụ Phượng Hoàng, Hứa Gia Thụy đương nhiên phải biết là tiến triển đến đâu rồi.
Hứa Gia Thụy trả lời rất nhanh
- Hiện giờ việc xây dựng khu chung cư đã đi vào giai đoạn hoàn thành phần đỉnh rồi, việc trang trí tường ngoài cũng đã tiến hành ba ngày trước, dự tính ba ngày sau sẽ hoàn thành. Mà việc trang trí phía bên trong tầng một và tầng hai cũng đã bắt đầu năm ngày rồi, khoảng bốn ngày sau có thể hoàn thành.
Hứa Gia Thụy kể tất cả tình hình mà anh ta biết cho Lục Thiếu Hoa nghe, bao gồm cả thời gian mà công nhân ở công ty bất động sản Phượng hoàng đã dự tính cũng nói ra, cho Lục Thiếu Hoa biết thời gian đại thể là bao lâu.
Hiển nhiên, Lục Thiếu Hoa rất thích hình thức báo cáo kiểu này, nói ra cả thời gian bắt đầu và dự tính thời gian hoàn thành, khiến cho hắn hiểu rõ hơn, có một kế hoạch sơ lược cho tương lai.
- Năm ngày, sau năm ngày khung sắt ở bên ngoài có thể dỡ bỏ, việc trang trí nội thất ở tầng một và tầng hai cũng đã xong, có thể bắt đầu đếm ngược thời gian khai trương
Lục Thiếu Hoa nói.
Vốn dĩ theo lời của Hứa Gia Thụy nói, bốn ngày là có thể hoàn thành mọi thứ rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa tính đến việc phải dọn dẹp các thứ linh tinh, tính thêm một ngày nữa, coi như là trừ hao đi, đồng thời, Lục Thiếu Hoa cũng là đang ra lệnh cho Hứa Gia Thụy thông báo cho công nhân viên của bất động sản Phượng Hoàng, bắt buộc năm ngày sau phải hoàn thành tất cả.
- Tôi sẽ dặn dò lại cẩn thận.
Hứa Gia Thụy lập tức cam đoan.
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu sau đó lại nói
- Trước khi khai trương tất cả mọi chuẩn bị đều phải sắp xếp trước, ví dụ như giá hàng, tuyển người, hàng hóa, vân vân, đều phải chuẩn bị trước hết, để năm ngày sau có thể sẵn sàng, cần nhanh chóng bày sẵn hàng hóa và giá hàng, huấn luyện nhân công, vân vân, đều cần tiến hành đồng bộ, à, thời gian cho bọn anh không nhiều đâu, dọn vào ở một tuần sau là phải chính thức khai trương rồi.
Mười hai ngày, Lục Thiếu Hoa chỉ cho Hứa Gia Thụy có mười hai ngày, tính cả hôm nay, trong mười hai ngày phải chuẩn bị xong tất cả, sau ngày thứ hai chính thức khai trương, đây chính là hạn cuối cùng mà Lục Thiếu Hoa đưa ra, đồng thời cũng là một mệnh lệnh chết.
Thời gian rất gấp gáp, Hứa Gia Thụy biết vậy, Lục Thiếu Hoa cho mười hai ngày cũng là có thể hiểu được, Hứa Gia Thụy cũng không có oán trách gì, gật đầu nói
- Tôi sẽ khiến cho chi nhánh đầu tiên của hệ thống siêu thị Phượng Hoàng ở Hồng Kông sau mười hai ngày chính thức khai trương.
Lời của Hứa Gia Thụy có vẻ không giống như là bảo đảm, nhưng đích thực là lời cam đoan, còn là một lời cam đoan rất chắc chắn.
Lục Thiếu Hoa không nói thêm gì, từ sofa đứng dậy, vỗ vỗ vai Hứa Gia Thụy, tất cả đều ở những điều không nói ra, sau đó đưa một điếu thuốc cho Hứa Gia Thụy thản nhiên nói một câu
- Anh đi làm việc đi.
- Ừ
Hứa Gia Thụy rời đi rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không sốt ruột vùi đầu vào công việc ngay, mà ngồi trên sofa hút thuốc, thoải mái hưởng thụ một lúc, sau cùng thở dài một tiếng, bắt đầu làm việc.
Thời gian từng chút từng chút qua đi, bất giác đã qua mười hai ngày, chi nhánh siêu thị Phượng Hoàng ở Hồng Kông sắp khai trương, tất cả các công việc chuẩn bị lúc trước đều đã sẵn sàng, chỉ cần Lục Thiếu Hoa cắt băng, tuyên bố một tiếng khai trương, siêu thị Phượng Hoàng sẽ mở to cửa bắt đầu kinh doanh.
Lục Thiếu Hoa cũng không chậm trễ, đúng giờ cắt băng, sau đó tuyên bố chính thức khai trương, chi nhánh đầu tiên của siêu thi Phượng Hoàng ở Hồng Kông chính thức đi vào hoạt động. Đồng thời cũng có nghĩa là mảnh đất thử nghiệm khi siêu thị Phượng Hoàng tiến quân vào thị trường hải ngoại đã chính thức được mỏ ra.
Khai trương rồi, cũng không còn việc gì của Lục Thiếu Hoa nữa, nhưng Lục Thiếu Hoa không vội rời đi, mà vào siêu thị kiểm tra một lúc. Không thể phủ nhận, siêu thị này rất chuẩn mực, loại hàng hóa bày rất hợp lý, bố cục tổng thể cũng rất chuyên nghiệp.
Nghĩ cũng phải, bề ngoài thì siêu thị Phượng Hoàng này trực thuộc bộ phận tiêu thụ Phượng Hoàng ở Hồng Kông quản lý, nhưng đừng quên, Thâm Quyến cũng tham gia lần này, bao gồm Tổng giám đốc của bộ phận tiêu thụ Phượng Hoàng ở Thâm Quyến – Lục Gia Huy, anh ta đã tham dự cả quá trình.
Lúc này, tác dụng của kinh nghiệm cũng thể hiện ra, Lục Gia Huy đã mở gần hàng trăm siêu thị trong nước rồi, đối với tình hình các hạng mục trong siêu thị đều có hiểu biết nhất định, chi nhánh mới mỏ đương nhiên cũng không thể thiếu kinh nghiệm đã tích lũy từ trước của anh ta.
Hai chữ: vừa ý. Sau khi Lục Thiếu Hoa kiểm tra một vòng đã đưa ra khẳng định này, tỏ vẻ rất vừa ý, đánh giá cao về tình hình trong siêu thị.
- Khu siêu thị này chỉ là một khu đất thử nghiệm, các anh phải quan sát kĩ, nễu có thiếu sót gì phải nhanh chóng sửa đổi, tích lũy đủ kinh nghiệm là có thể tiến quân ra thị trường hải ngoại rồi.
Lục Thiếu Hoa trịnh trọng nói với các nhân viên quản lý cấp cao của siêu thị và bộ phận tiêu thụ Phượng Hoàng.
- Hiểu rồi.
- Hiểu rồi.
Lục Thiếu Hoa đi rồi, sau khi dặn dò một hồi, hắn quay về tòa nhà Phượng Hoàng, lại bắt đầu công việc buồn tẻ vô vị đó, nhưng rất nhanh, Lục Thiếu Hoa không thể không tạm gác lại công việc, vì chuông điện thoại đã vang lên, cuộc gọi đến hiển thị một chuỗi số, vừa nhìn là đã biết là điện thoại từ nước ngoài gọi tới.
Điện thoại nước ngoài gọi cho Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có hai nơi, một nơi là châu Phi, cũng là mấy người Lý Chí Kiệt, còn một nơi là Anh, là người của Tập đoàn Phượng Hoàng đang ở tại đội MU.
Rất rõ ràng, nhìn số khu vực thì biết là điện thoại từ Anh gọi đến, là người đang làm việc ở đội MU.
Lục Thiếu Hoa không vội nhấc máy, mà châm một điếu thuốc, rời khỏi bàn làm việc ra sofa ngồi xuống, Lục Thiếu Hoa mới nghe điện thoại
- Tôi là Lục Thiếu Hoa.
- Chào Chủ tịch, về chuyện đội MU, tôi có hai việc muốn báo cáo với ngài.
Nhân viên ở đầu dây bên kia nói rất kính trọng.
- Xin hãy nói đi ạ.
Lục Thiếu Hoa cũng rất khách sáo.
- Vâng.
Người ở đầu dây bên kia ngừng một chút rồi nói
- Việc đầu tiên là vấn đề kí tiếp hợp đồng của cầu thủ, theo ý của huấn luyện viên trưởng các nhân viên có liên quan của câu lạc bộ đã bắt đầu nói chuyện kí tiếp hợp đồng với các cầu thủ, đến giờ về cơ bản là đã kết thúc, trừ ba cầu thủ xin chuyển ra.
- ừ.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, rồi nói
- Nói tiếp đi.
- Việc thứ hai là về danh sách mà ngài đã liệt kê ra, cho đến hôm nay, trong danh sách mà ngài liệt kê ra trừ năm người không tìm được thì những người khác đều đã kí hợp đồng đầu quân vào MU, có hai người vào đội dự bị tuyến một, những người khác đều vào đội hình thiếu niên của MU.
Người ở đầu dây kia tiếp tục nói.
- Được, tôi biết rồi.
Lục Thiếu Hoa đáp lại, trầm ngâm một lát, Lục Thiếu Hoa lại nhấn mạnh thêm một câu
- Năm người không tìm được tạm thời không cần đi tìm nữa, tôi sẽ phái người khác điều tra rõ ràng.
Danh sách mà Lục Thiếu Hoa viết ra hoàn toàn là dựa theo trí nhớ kiếp trước của hắn mà viết ra, có vài cầu thủ không tìm ra cũng là điều bình thường, suy cho cùng có một số người Lục Thiếu Hoa cũng chỉ đưa ra mỗi quốc tịch, muốn tìm ra cũng không dễ dàng gì.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa bắt buộc phải tìm ra những người đó, đội thăm dò bên đội MU không tìm ra, không có nghĩa là Lục Thiếu Hoa tìm không ra, Lục Thiếu Hoa tự có cách tìm ra người của riêng hắn, còn dùng cách gì, Lục Thiếu Hoa không nói ra.