Sự thật cũng là như thế, đứng ở góc độ kẻ đầu cơ, đặc biệt là làm kẻ thống soái đầu cơ giống như mấy người Lưu Minh Chương, ngoài chuyện bản thân phải ưu tú về mọi mặt ra, còn phải có một thứ khác nữa, đó chính là điềm tĩnh.
Hoắc Tiểu Nguyệt hôm nay cũng đã học được sự điềm tĩnh. Từ lúc đồng bạt Thái bắt đầu đi xuống cho đến phút sau cùng, bất kể là Lưu Minh Chương hay là Lý Vân Thanh hoặc Lý Tông Ân, biểu hiện trên nét mặt của bọn họ trước sau như một, không cười, cũng không căng thẳng, duy nhất chỉ có chút nghiêm nghị do tập trung mọi sự chú ý mà tạo thành thôi.
Đối với thị trường tài chính mà nói, bất luận là tăng hay giảm, đều cần đến sự điềm tĩnh. Ví dụ trong trường hợp tăng chẳng hạn, nếu như là người bình thường, khẳng định là sẽ rất vui mừng, thậm chí rất cao hứng nữa là khác, nhưng sau giây phút cao hứng đó thì sao đây? Rất có thể để xảy ra sai sót trong bước kế tiếp.
Còn như giảm? Rất nhiều người có biểu hiện khẩn trương căng thẳng, mà khi căng thẳng sẽ không biết mình đang làm gì. Không có sự điềm tĩnh, không trấn tĩnh được bản thân, đồng nghĩa với việc làm việc sẽ xảy ra sơ xuất, mất kiểm soát bản thân, cho nên, sự điềm tĩnh luôn luôn cần thiết.
Tất nhiên, tính chất hành động hôm nay của nhóm Lục Thiếu Hoa không giống nhau, bọn họ đầu cơ cho trượt giá, chứ không phải trượt, cũng có thể nói, tiền tệ và cổ phiếu giảm, Lục Thiếu Hoa sẽ kiếm được tiền. Ngược lại, nếu như tăng, Lục Thiếu Hoa sẽ thua lỗ, mất cả chì lẫn chài.
Cơn lốc tài chính sở dĩ bị gọi là cơn lốc tài chính, bởi ngôn từ thay thế trượt mạnh, nếu như tăng, khi đó gọi là đạt ngưỡng, mà không dùng từ cơn lốc tài chính để hình dung. Đối với Hoắc Tiểu Nguyệt mà nói, cô sớm nhận thấy mấy người Lục Thiếu Hoa đang tiến hành đầu cơ, và tất nhiên Hoắc Tiểu Nguyệt đương nhiên biết bọn họ đang đầu cơ giảm.
Cho nên, nhìn thấy tiền tệ và thị trường chứng khoán sụt giảm mạnh, trong lòng Hoắc Tiểu Nguyệt mừng thầm cho Lục Thiếu Hoa. Đồng thời, cô cũng mừng cho ông nội của mình nữa, ai khiến ông nội cô cũng tham dự vào chuyện này làm chi. Giảm rồi, có nghĩa là gia đình cô đã kiếm thêm được tiền.
………………..
Mấy ngày kế tiếp, tâm trạng Lục Thiếu Hoa không giống thường ngày. Khi tâm trạng thoải mái hắn đến phòng tổng chỉ huy xem qua, nhưng nếu như tâm trạng không ổn, hắn lại ngồi ở nhà, không đi đâu cả, cũng không quan tâm đến những vấn đề của thị trường tài chính.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn quan tâm rõ ràng cũng không được. Trên ti vi ngày nào cũng đưa tin tức, hiển nhiên Lục Thiếu Hoa không hỏi cũng có được diễn biến của thị trường tài chính. Còn điều này nữa, đó chính là ngày nào Lý Vân Thanh cũng đều gọi điện thoại đến, nội dung cuộc gọi cũng hết sức ngắn gọn, là đem số liệu ngày hôm đó báo lại Lục Thiếu Hoa.
Tuy rằng Lục Thiếu Hoa từng nói rằng hắn không muốn can thiệp vào những hành động cụ thể của bọn họ, cũng không muốn quan tâm đến, tất cả mọi việc bọn họ được toàn quyền xử lý và quyết định. Nhưng Lục Thiếu Hoa không có nói bọn họ không cần phải báo cáo, chính vì thế mà khi Lý Vân Thanh gọi điện báo cáo tình hình, Lục Thiếu Hoa cũng đã lẳng lặng lắng nghe, nghe mà không nói lời nào.
Đương nhiên, nếu Lục Thiếu Hoa có đến phòng tổng chỉ huy và ở đó thì mấy người Lý Vân Thanh cũng không cần gọi điện thoại báo cáo, mà báo luôn trước mặt hắn. Đồng thời cuối ngày sau khi kết thúc phiên giao dịch cũng sẽ thống kê số liệu lại và báo cáo cho Lục Thiếu Hoa, tin tức khi đó vẫn còn nóng hổi.
Ngoài chuyện đó ra, việc sống chung giữa Lục Thiếu Hoa và Hoắc Tiểu Nguyệt có bước nhảy vọt mới. Nếu nói có bước nhảy vọt, nguyên nhân đưa đến sự chuyển ngoặt này vẫn là không ngoài chuyện xảy ra của đêm hôm đó. Hai bên vốn có tình ý với nhau, thế mà, đột nhiên thêm quan hệ đó, giống y như là trang giấy bị xuyên thủng qua vậy, chướng ngại bỗng chốc không còn nữa, quan hệ trở nên thân mật hơn cũng là chuyện bình thường.
Giờ thì Hoắc Tiểu Nguyệt đã dọn sang sống cùng Lục Thiếu Hoa. Việc này đương nhiên là phải thông qua sự đồng ý và cho phép của Hoắc Anh Đông rồi, đằng nào thì hiện giờ Hoắc Tiểu Nguyệt cũng đang trong thời gian nghỉ hè, không cần phải đến lớp, dọn đến chỗ của Lục Thiếu Hoa cô còn có thể tận dụng cơ hội mà học hỏi kiến thức từ Lưu Minh Chương, tích lũy thêm tri thức cho mình.
Còn về quan hệ giữa hai người, Hoắc Anh Đông cũng không hỏi nhiều, nhưng từ trong lời nói của Hoắc Anh Đông, Lục Thiếu Hoa có thể đoán ra được Hoắc Anh Đông đã biết được quan hệ phát sinh giữa hai người. Chỉ có điều Hoắc Anh Đông không nói ra mà thôi, nói cho đúng thì mọi người tuy không nói nhưng trong lòng thì ai cũng biết và hiểu.
Vẫn giống như trước kia, quan hệ của Lục Thiếu Hoa và Hoắc Anh Đông vẫn thế, vẫn là quan hệ người lớn và kẻ nhỏ, trưởng bối cùng vãn bối, vẫn là mối kết giao giữa những người bạn, nói chung là không có gì khác so với trước kia. Duy chỉ có một khác biệt duy nhất, đó chính là Lục Thiếu Hoa và Hoắc Tiểu Nguyệt. Mối quan hệ đó thay đổi, ngoài thay đổi về quan hệ ra vẫn còn một thứ cũng cần thay đổi theo, đó chính là cách xưng hô.
Trước kia Hoắc Tiểu Nguyệt kêu Lục Thiếu Hoa là anh tiểu Hoa, bây giờ thì khác, trước mặt mọi người, cô gọi Lục Thiếu Hoa là tiểu Hoa, còn như không có mặt người khác, khi chỉ có hai người bên nhau, thì cô gọi ‘ông xã’.
Lục Thiếu Hoa thì vẫn vậy, trực tiếp gọi Hoắc Tiểu Nguyệt là ‘tiểu Nguyệt’, thi thoảng thì gọi yêu một tiếng ‘bà xã’. Đương nhiên là những lần như thế rất hiếm hoi, thông thường khi hai người nói những lời thân mật mới thấy.
Đối với những thay đổi này Lục Thiếu Hoa cũng không khó khăn lắm để thích nghi, điều duy nhất hắn cảm thấy có lỗi chính là Tần Tịch Thần, người đang mang thai con của hắn. Từ sau khi nảy sinh quan hệ với Hoắc Tiểu Nguyệt, Lục Thiếu Hoa có đôi lần đi thăm Tần Tịch Thần thì đều bị Tần Tịch Thần đuổi về, bảo hắn về mà chăm sóc cho Hoắc Tiểu Nguyệt.
Điều này khiến cho trong lòng Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất băn khoăn, nhìn bụng của Tần Tịch Thần ngày càng lớn. Bởi suy cho cùng thai phụ mang thai đến tháng thứ tám vẫn luôn cần có người quan tâm chăm sóc, cho là người phụ nữ bình thường không mang thai đi chăng nữa thì cũng cần có người đàn ông bên cạnh an ủi vỗ về.
Tình huống này Lục Thiếu Hoa cũng hết cách, bị Tần Tịch Thần đuổi về, thái độ lại còn rất kiên quyết, có đôi khi thậm chí còn uy hiếp hắn, khiến cho Lục Thiếu Hoa có nỗi khổ cũng khó mà thốt nên lời, chỉ biết nghẹn lời làm theo những gì Tần Tịch Thần nói.
…………..
Thời gian cứ thế từng ngày từng ngày một trôi qua nhanh chóng, thời gian một tháng thoắt cái cũng đã qua, một tháng mới lại bắt đầu, tháng tám cũng đã đến. Cơn lốc tài chính Châu Á cũng đã xảy ra được một tháng, tất cả đều tiến triển theo chiều hướng mà Lục Thiếu Hoa dự liệu, việc này khiến Lục Thiếu Hoa giảm bớt lo lắng rất nhiều.
Hôm đó, Lục Thiếu Hoa quay trở lại phòng tổng chỉ huy, nhìn thấy mấy người Lý Vân Thanh ai ai cũng sinh khí dồi dào, tinh thần phấn chấn. Một gã Lục Thiếu Hoa trong lòng vốn luôn lo lắng sợ bọn họ chống đỡ không nổi, xử lý tình huống không ổn thỏa giờ thì hoàn toàn có thể yên tâm được rồi.
Ngẫm lại cũng phải, mấy người Lý Vân Thanh đâu phải là những người bình thường, tuy là tuổi tác không cao, nhưng bọn họ đều được ví như sắt tốt đã trải qua tôi luyện, bọn họ sớm đã học được cái gọi là cô đơn, sớm đã đưa bản thân thoát khỏi những thứ gọi là phóng túng, ham chơi mà những người trẻ tuổi mắc phải. Giờ đối với họ mà nói chỉ biết chú tâm vào công việc, toàn tâm toàn ý dốc hết sức lực vào cơn lốc tài chính, Lục Thiếu Hoa cũng không còn gì để mà phải bận tâm lo lắng nữa.
- Theo như tình hình hiện tại cho thấy, đồng Bath Thái Lan không xê xích bao nhiêu nữa, trên cơ bản có thể nói đã giảm xuống tận đáy rồi, không thể giảm hơn được nữa. Mà cho là có giảm nữa thì cũng không giảm được bao nhiêu, không thê thảm như biên độ đã từng giảm. Theo tôi, chúng ta nên tập trung mọi sự chú ý vào các quốc gia khác, đặc biệt là Malaysia, tôi thấy Malaysia dường như sắp sửa chống đỡ không nổi rồi.
Lý Vân Thanh nói nghiêm túc.
Lục Thiếu Hoa vẫn im lặng, gật đầu đồng ý, cười, không đầu không đuôi buông ra một câu:
- Là kết quả của việc ba người cùng nghiên cứu hay chỉ là của cá nhân anh?
- Là của ba người.
Lý Vân Thanh có sao nói vậy.
Kỳ thực lời của Lý Vân Thanh ngoài phân tích của ba người ra, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là việc Lục Thiếu Hoa nhiều ngày nay đã không đến tổng đài chỉ huy, hôm nay không dễ gì mà đến, khiến Lý Vân Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, trực tiếp nói với hắn. Hành động Lục Thiếu Hoa đến đây lần này đã cho biết là có hành động mới cần tiến hành rồi.
Dù cảm nhận được sẽ có hành động mới, thêm vào là kết hợp kết quả phân tích của bọn họ, trong đầu Lý Vân Thanh hình thành nên mục tiêu mới, cho rằng đã đến lúc hướng mục tiêu về phía Malaysia.
Cùng suy nghĩ với Lý Vân Thanh còn có Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân, hai người họ cũng cho rằng thời cơ ra tay với Malaysia đã đến. Đương nhiên, dùng từ ‘ra tay’ trong trường hợp này không ăn khớp với họ lắm. Nói chuẩn xác hơn, không phải bọn họ ra tay với Malaysia, mà là phía George Soros ra tay với Malaysia.
Đúng vậy, là phía George Soros động thủ với Malaysia. Bọn họ mới chính là kẻ giật dây, là thủ lĩnh, còn như việc đưa Lý Vân Thanh cầm đầu công ty tài chính Phượng Hoàng, đó chẳng qua chỉ là thừa thắng xong lên thôi, hái quả chính mùi trên cây mà thôi.
Từ cuối năm ngoái, Lục Thiếu Hoa sớm đã lên kế hoạch hành động rồi, cũng bắt đầu chính là vào thời điểm đó, công ty tài chính Phượng Hoàng đã mai phục sẵn trong thị trường tài chính các nước. Vào thời điểm một tháng trước, cũng chính là thời điểm cơn lốc tài chính bước vào ngày thứ hai, ngày 3 tháng 7, nhóm Lý Vân Thanh tung khoản vốn thứ hai vào thị trường. Có thể nói sớm đã ra kế hoạch đâu vào đấy cả rồi, chỉ cần đợi người dẫn đầu, tiếp đến là ném đá xuống giếng là xong.
- Ha, ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, tiếp:
- Đúng đấy, mọi người đang tính đổ xô hướng về Malaysia, chúng ta lại có kịch hay để xem rồi. À này, hỏi các anh chút vấn đề, những số liệu tôi cung cấp cho các anh trước đó các anh đã xem chưa?
Vào thời điểm giữa tháng 7 Lục Thiếu Hoa có đưa cho nhóm Lý Vân Thanh số liệu lần hai. Có điều lần này không giống như lần trước, bên trong những số liệu mà Lục Thiếu Hoa cung cấp không hề có cái nào liên quan đến Malaysia, toàn bộ chỉ là những số liệu thông thường, cũng không nói với nhóm Lý Vân Thanh đó là số liệu của Malaysia, có thể xem như là ra câu đố phụ vậy đó.
- Xem qua rồi.
Lý Vân Thanh gật đầu khẳng định, vì rõ ràng là đã xem qua không ít lần rồi.
Đến giờ khắc này, Lý Vân Thanh nếu như còn không biết số liệu kia chính là của Malaysia thì Lý Vân Thanh đã không là Lý Vân Thanh nữa rồi và cũng sẽ không phải là tổng giám đốc của công ty tài chính Phượng Hoàng, càng không phải là một trong ba nhân tài tài chính lớn trong tập đoàn Phượng Hoàng.
Tuy là vậy Lục Thiếu Hoa vẫn cười một cách thần bí, lại còn hỏi thêm vài câu nữa chứ:
- Các anh không cảm thấy những số liệu mà tôi cung cấp có đôi chỗ bị thừa ra sao?
Phải biết rằng vào thời điểm giữa tháng 7 Lục Thiếu Hoa đã từng cung cấp cho nhóm Lý Vân Thanh hàng tá những số liệu, bên trên những số liệu đó không hề có ghi chú cụ thể, không có quốc gia, không có ngày tháng, chỉ là những con số chi chít. Tiếp sau đó, Lục Thiếu Hoa lại lần nữa yêu cầu họ duy một việc đó là ghi nhớ những con số đó, những việc khác không cần phải quan tâm đến.
Tất nhiên khi có những yêu cầu đó Lục Thiếu Hoa điều có những lý riêng của mình, cố ý tạo ra vẻ thần bí hẳn là một trong những mắt xích không thể thiếu trong cả quá trình rồi, có điều dụng ý của Lục Thiếu Hoa không nằm tại đây, bởi ký ức của hắn nói với hắn rằng, không những Malaysia không trụ nổi, mà ngay đến cả hai quốc gia lân cận cũng trụ không nổi.
Điều này mang ý nghĩa gì, mang ý nghĩa thời điểm cao trào đến rồi. Không bàn luận gì đến Thái Lan, nước đầu tiên bị tác động đến, còn những quốc gia đang nỗ lực vất vả chống đỡ sắp phải hứng lấy những công kích dữ dội, trong khi đó những số liệu mà Lục Thiếu Hoa cung cấp không chỉ có một quốc gia trong đó, mà là ba quốc gia, còn như đó là ba quốc gia nào, giờ đúng là thời điểm phải công bố rồi.