Thời gian từ từ trôi qua, lúc ánh mặt trời ngả về phía tây, ánh sáng dần tắt hẳn, Hàn Tri Phản mới nghiêng đầu nhìn mộ bia bên cạnh.
Từ sáng đến giờ, Hàn Tri Phản vẫn không mở miệng nói chuyện, lúc này đột nhiên hắn lại lên tiếng: “Ly Ly, anh phải đi rồi. Lần sau có thời gian, anh sẽ quay lại thăm em...”
Lúc trước, mỗi lần nói xong câu đó với Hàn Tri Ly, hắn đều sẽ đứng dậy rời đi. Nhưng lần này, nói xong rồi mà hắn vẫn tiếp tục ngồi dưới đất, không hề nhúc nhích một chút nào.
Hàn Tri Phản lấy một điếu thuốc trong túi quần ra, sau khi rít được hai ngụm, hắn lại nói: “Ly Ly, có phải bây giờ em đang trách anh đúng không? Trách anh vì sao gần đây lại đối xử với cô ta tốt như vậy...”
“Ly Ly, em đừng giận, sau này anh sẽ không như vậy nữa... Lúc trước là do anh mềm lòng, thấy cô ta đáng thương...”
“... Ly Ly, em yên tâm, anh đã hứa sẽ báo thù cho em thì nhất định sẽ làm được, anh sẽ khiến cho kẻ đã hại em biết được cảm giác đau khổ khi thấy người thân của mình rơi vào thảm cảnh là như thế nào!”
“Ly Ly, em có biết là mình đã có cháu hay không?”
“Thằng bé tên là Hàm Hàm. Rất đáng yêu! Thế nhưng Hàm Hàm là do cô ta sinh ra, anh sợ em nhìn thấy sẽ không vui, nên anh không dẫn nó đến...”
Nói xong, Hàn Tri Phản cúi đầu, chăm chú nhìn điếu thuốc được kẹp trên đầu ngón tay mình một lúc lâu, cho đến khi điếu thuốc sắp cháy hết, hắn mới dụi tàn thuốc xuống đất, rồi đứng dậy, quay sang mộ bia nói một tiếng “Tạm biệt”. Nói xong, hắn lặng người nhìn bức ảnh trên mộ bia trong chốc lát, sau đó xoay người đi xuống núi.
Từ nghĩa trang đi ra, Hàn Tri Phản không về công ty, nhưng cũng không về nhà.
Hắn lái xe dạo quanh thủ đô Bắc Kinh hết vòng này đến vòng khác, mãi cho đến khi cảm giác đói vì một ngày không ăn gì ập đến khiến cho dạ dày hắn run lên đau đớn, lúc đó hắn mới dừng xe ven đường, chọn đại một cửa hàng bán thức ăn nhanh để lấp đầy bụng.
Trở lại xe, Hàn Tri Phản không tiếp tục lái xe đi lang thang nữa, hắn thả ghế sau xuống, nằm dài trong xe, mở một gói thuốc ra, bắt đầu hút hết điếu này đến điếu khác.
Hắn biết rõ là mình nên làm gì tiếp theo, nhưng không hiểu sao hắn vẫn do dự.
Hai năm trước, không phải là hắn đã cắt đứt mọi thứ một cách rất dứt khoát sao? Hai năm sau, hắn muốn cắt đứt một lần nữa thì có gì khó?
Hiện tại, hắn muốn cắt đứt không chỉ riêng mối quan hệ của hắn và cô, mà còn có thứ cảm xúc không khống chế được trong lòng hắn...
Nếu không phải đêm hôm đó đột nhiên nghe quản gia nhắc đến việc ngày giỗ của Ly Ly sắp đến, thì sợ rằng hắn vẫn không phát hiện ra được trong khoảng thời gian này bản thân đã lún quá sâu vào thế giới của cô.
Hắn không nên để tình huống như vậy xảy ra, bởi lẽ đối với hắn, nó quá nguy hiểm, cũng quá xa lạ.
Nếu như hắn cứ liên tục dính líu đến cô, thì hắn thật sự sợ rằng bản thân sẽ quên đi dự tính ban đầu của mình.
Có một số việc, nếu đã bắt đầu thì sẽ thoát khỏi khống chế. Hắn không cách nào đoán trước được tương lai, cũng không cách nào nắm chắc được phương hướng nên nhất định hắn sẽ không đi.
Dù cho là rối hay trốn tránh, thì cũng đã qua một tuần, hắn không thể cứ như vậy mãi được... Đã đến lúc nên đưa ra quyết định để kết thúc mọi chuyện rồi.
Hàn Tri Phản chăm chú nhìn làn khói mờ ảo trước mắt, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hắn lấy điện thoại ra, gọi điện.
Điện thoại được kết nối, sau khi nghe thấy người ở đầu dây bên kia gọi tên mình, hắn mới thờ ơ nói: “Lâm Na, em vẫn luôn muốn gả cho anh đúng không?”