Quý Ức vội vàng né tránh ánh mắt Hạ Quý Thần, xấu hổ thả lỏng tay.
Cảm giác mềm mại trên tay phút chốc biến mất, khiến cho Hạ Quý Thần nhíu mày. Không tự chủ được nhìn về phía cánh tay đã được băng bó kĩ của mình.
Anh chăm chú nhìn vào bàn tay trống rỗng một lúc lâu, sau đó cả người mới tỉnh táo lại.
Vừa nãy khi cô bôi thuốc giúp, anh đã thấy rất rõ cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt anh…
Hạ Quý Thần lén hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác rối loạn trong lồng ngực, rồi giương mắt nhìn thoáng qua cô gái trước mặt.
Có lẽ bởi vì xấu hổ, cô nhẹ cúi đầu để lộ ra cần cổ trắng nõn. Trên làn da xinh đẹp nổi lên một vệt ửng hồng.
Không khí trong phòng vì chuyện lúc nãy bỗng chốc trở nên có hơi khác thường.
Hạ Quý Thần rủ mi, im lặng suy nghĩ một lát mới chủ động mở miệng, có ý muốn phá vỡ không khí xấu hổ hiện tại: “Cô… tới tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi, tôi, tôi…” - Vẫn chưa nghĩ ra cớ, nay lại bị Hạ Quý Thần hỏi. Quý Ức ấp úng hồi lâu, khóe mắt liếc thấy túi đồ lúc nãy cô tiện tay để trên bàn.
Vì muốn che giấu sự ngượng ngùng của mình mà không hề nghĩ liền đưa cái túi đến trước mặt Hạ Quý Thần: “… Tôi tới đưa cơm cho anh!”
“Đưa… cơm?” - Hạ Quý Thần ngạc nhiên nhìn Quý Ức.
Nhìn thấy phản ứng của Hạ Quý Thần, Quý Ức mới ý thức được mình vừa nói gì.
Cô thấy anh ta ăn không được bao nhiêu cơm tối mới ma sai quỷ khiến gọi một phần cơm trứng chiên đem đến phòng cho anh. Nhưng lúc đến nơi, cô lại cảm thấy mình và anh cũng không thật sự thân thiết gì. Cho nên mới ngại ngùng đi loanh quanh trước cửa hồi lâu, không dám gõ cửa. Kết quả trong lúc bối rối, cô lại nói hết suy nghĩ của mình ra khỏi miệng…
Vì xấu hổ, Quý Ức lại không tự chủ được lên tiếng giải thích: “… Buổi tối ở nhà hàng, tôi thấy anh không ăn được gì, cho nên mới…”
Nói đến đây, Quý Ức chợt ngừng lại.
Trong lòng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô vốn muốn tìm bậc thang để bước xuống, không để cho mình mất mặt, nhưng sao càng giải thích lại càng rối lên thế này…?
Quý Ức càng cúi thấp đầu hơn, không chỉ cái cổ ửng hồng, mà hai bên tai cũng đỏ bừng lên.
Hạ Quý Thần nhìn thấy bộ dạng của Quý Ức lúc này, tim lập tức mềm đi, cũng rối tinh rối mù, không biết phải làm sao.
Cô ấy… mặc dù cô ấy nói có chỗ đứt quãng, nhưng anh vẫn có thể nghe rõ, cô ấy thấy anh không ăn được gì ở nhà hàng cho nên cố ý đem cơm đến cho anh…
Vậy có nghĩa là trong lòng cô có quan tâm đến anh sao?
Niềm vui khó tả trào lên trong lòng, Hạ Quý Thần nhìn qua Quý Ức, ánh mắt dịu dàng khó tưởng, giọng nói cũng nhẹ hơn anh dự liệu rất nhiều: “Cô… Vì chuyện này mà đến đây?”
“Không! Không! Không!” - Quý Ức gần như không chút chần chờ đáp ba tiếng “Không” phản bác Hạ Quý Thần.
Trong mắt Hạ Quý Thần vốn có chút ánh sáng, phút chốc tối sầm lại.
Quý Ức vì khẩn trương mà nắm chặt tay, cho nên không phát hiện được sự thay đổi của Hạ Quý Thần. Cô dùng hết sức, vắt óc suy nghĩ một hồi, rốt cục nghĩ ra một cái cớ giải thích cho việc cô chạy đến phòng Hạ Quý Thần, ngay lập tức không thể chờ được mở miệng nói: “Tôi đến để xin lỗi anh!”