“Lúc tôi vừa đi vào hội trường, có một vị phóng viên hỏi tôi, đối với chuyện ăn cắp bản quyền lần này, tôi có suy nghĩ như thế nào!”
“Thẳng thắn mà nói, ngay ngày đầu tiên xảy ra chuyện, người đại diện của tôi đã thông báo cho tôi biết. Nhưng tôi cũng không để tâm, cũng không thật sự đi tìm hiểu, bởi vì tôi cảm thấy tất cả mọi người đều là người trong ngành, có một số việc không cần phải tuyệt tình như vậy.”
Nói đến đây, giọng của Thiên Ca pha lẫn một chút uất ức: “Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, tôi sai rồi, tôi muốn dàn xếp ổn thỏa, không có nghĩa là người khác cũng bằng lòng dàn xếp ổn thỏa. Tôi thật sự rất xin lỗi, vì tôi mà khiến cho buổi lễ trao giải hôm nay xảy ra sai sót. Nhưng tôi hi vọng là chuyện phát sinh trong chương trình hôm nay cũng sẽ kết thúc tại đây. Mong là ban tổ chức cho tôi một chút thời gian, để tôi điều tra rõ về đoạn video vừa rồi, trả lại trong sạch cho tôi!”
Nói xong, Thiên Ca nhìn về phía khán giả bên dưới sân khấu, cúi thấp đầu, thái độ rất chân thành.
Đợi đến khi đứng thẳng người lên, giọng cô ta đã nghiêm túc hơn rất nhiều, thậm chí còn rất thẳng thắn “Cô có thể ăn cắp bản quyền diễn xuất của tôi, nhưng cô không thể xúc phạm đến lòng tự trọng của tôi. Tôi vốn không muốn làm lớn chuyện, nhưng mà hiện tại, tôi cảm thấy là người như cô, không xứng được ở lại trong ngành giải trí!”
“Lúc tôi vừa vào hội trường, đã vô tình gặp trợ lý của Quý Ức, cũng là người vừa xuất hiện trong video. Làm phiền các vị phụ trách quay phim giúp tôi quét một lượt tất cả những người có mặt tại đây.”
Thiên Ca vừa nói xong, camera lập tức đảo qua từng người dưới khán đài, bắt đầu từ bên trái sang.
Hạ Quý Thần ngồi ở hàng ghế đầu tiên, chuyện diễn ra trên sân khấu có liên quan đến nghệ sĩ ở công ty anh, thế nhưng dường như anh không có chút hứng thú, chỉ nghiêng đầu, nghe một vị nghệ sĩ lão thành nói chuyện.
Không biết là nghệ sĩ kia nói gì lại khiến cho anh mỉm cười, khuôn mặt vốn lạnh lùng của anh thoáng chốc trở nên dịu dàng hơn.
Máy quay nhanh chóng xẹt qua người Hạ Quý Thần, lúc chiếu đến vị trí trung tâm, bỗng nhiên Thiên Ca thốt lên: “Dừng lại, tôi nhìn thấy Lý Dao Dao.”
Nói xong, Thiên Ca cầm microphone đi xuống sân khấu.
Nhưng cô ta còn chưa kịp bước xuống bậc thang, thì một người đàn ông mặc âu phục màu xanh đậm bỗng nhiên bước lên sân khấu.
Dù cho Quý Ức không thấy rõ mặt người đàn ông kia, nhưng dựa vào hình thể thì cô cũng có thể nhận ra người đó là ai.
Đó chính là Trần Bạch. Cậu ta bước nhanh đến trước mặt hai MC. Không biết cậu ta đã kề tai nói nhỏ điều gì mà nam MC lại lại đưa microphone trong tay cho cậu ta.
Sau khi nhận microphone, Trần Bạch lịch sự nói: “Trước hết, tôi xin tự giới thiệu, tôi là trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc YC, Trần Bạch.”
Bởi vì có nhắc đến YC, nên máy quay lại lần nữa chiếu vào Hạ Quý Thần.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế cũ, thong thả ngồi trò chuyện cùng vị nghệ sĩ lão thành bên cạnh, không để ý đến Trần Bạch - người đang đứng trên sân khấu, dường như đấy không phải là trợ lý đặc biệt của anh.
“Thật sự xin lỗi quý vị, tôi bước lên sân khấu thế này quả là có hơi đường đột. Nhưng bởi vì chuyện lần này có liên quan đến nghệ sĩ của YC, cho nên kính xin mọi người thứ lỗi.” Trần Bạch nói xong, cũng cúi thấp người tỏ vẻ xin lỗi khán giả. Sau khi đứng thẳng người, cậu quay sang nhìn về phía Thiên Ca: “Thiên Ca tiểu thư luôn miệng nói đoạn video kia là có người đổ oan cho cô, vậy thì mong Thiên Ca tiểu thư chờ một lát, nghe thử đoạn ghi âm trong tay của tôi, có được không?”