Giọng Quý Ức có hơi lạnh, khi cô lặp lại câu nói kia của Thiên Ca, ánh mắt cô nhìn Thiên Ca đã trở nên lạnh lẽo: “Cô có cái gì mà muốn hạ nhục anh ấy như vậy? So với anh ấy, cô xứng à?”
Thiên Ca không ngờ là Quý Ức sẽ nói ra những lời có khí thế bức người (*) như vậy. Ánh mắt kiêu ngạo của cô ta thoáng chốc đờ ra.
“Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng cô nói một đống lý lẽ như vậy trước mặt tôi thì tôi sẽ tin cô à?” Quý Ức nhếch môi cười: “Thiên Ca, cô cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Dễ lừa gạt vậy à?”
“Tôi cho cô biết, dù cho cô có bịa đặt tất cả mọi chuyện giống hệt như thật, thì tôi cũng vẫn không tin cô.”
“Bởi vì trong lòng tôi, cô là kẻ không đáng tin. Đừng nói là hôm nay cô đứng trước mặt tôi nói về Hạ Quý Thần, cho dù cô thuận tay kéo một người ăn xin đến, thì với tôi, người ăn xin đó còn đáng tin hơn cô!”
“Cho nên, Thiên Ca, nếu cô có ý đồ muốn châm ngòi ly gián (*) mối quan hệ giữa tôi và Hạ Quý Thần, thì tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định đó đi!”
Nói đến đây, giọng Quý Ức vô cùng chắc chắn: “Bởi vì chuyện đó không thể xảy ra được đâu.”
Chuyện cười!
Hạ Quý Thần đã làm những gì cho cô? Còn Thiên Ca đã làm gì với cô?
Cô không ngốc, cũng không bị mất trí, thì sao có thể tin những lời cô ta nói mà nghi ngờ Hạ Quý Thần được chứ?
Huống chi, sau khi Hạ Quý Thần bay đến Mỹ, biết được cô xảy ra chuyện, anh đã bỏ bê công việc mà bay trở về.
Sau khi xuống máy bay, chuyện đầu tiên anh làm chính là liên lạc với cô. Trước đây, anh vốn rất ít nói, nhưng tối hôm qua, anh đã thay đổi để trò chuyện với cô...
Quý Ức càng nghĩ thì càng cảm thấy tức giận câu nói “Anh ta giống với tôi” của Thiên Ca. Câu nói đó rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần sao lại giống cô ta được chứ?
Nghĩ đến đây, Quý Ức lại mở miệng, so với lúc nãy, cô càng thêm tức giận: “Cô có biết là những lời cô vừa nói lúc nãy khiến cho tôi cảm thấy cô rất giống một thằng hề đang nhảy nhót (*) hay không? Tự cho là mình diễn rất cảm động, nhưng thật ra tôi đã sớm cười đến đau bụng rồi đây này.”
“Hôm nay, ngay tại đây, tôi nói rõ cho cô biết, bây giờ tôi lựa chọn tin tưởng Hạ Quý Thần, ngày mai, ngày kia và tương lai mai sau, tôi đều lựa chọn tin tưởng anh ấy.”
“Tôi tin tưởng anh ấy không phải bởi vì những lời kia là do cô nói, dù cho là bất kỳ ai nói thì tôi cũng sẽ lựa chọn tin tưởng anh ấy!”
“Tôi không có bản lĩnh gì cả cho nên mới năm lần bảy lượt bị cô hại thê thảm như vậy, nhưng mà ai thật tình, ai giả dối, tôi vẫn có thể nhận ra được.”
Nói xong, Quý Ức trừng mắt nhìn Thiên Ca một cái, không đợi cô ta mở miệng, cô đã xoay người đi thẳng.
Nhưng vừa đi được hai bước, dường như sực nhớ ra chuyện gì đó, Quý Ức lại dừng bước.
Ngay cả việc quay đầu liếc nhìn Thiên Ca, cô cũng lười làm. Quý Ức cứ đứng đưa lưng về phía cô ta như vậy, lạnh lùng nói: “Còn nữa, tôi cảnh cáo cô, bớt đem Hạ Quý Thần ra so sánh với mình đi, bởi vì như vậy sẽ làm bẩn anh ấy!”
Dừng một chút, Quý Ức nhớ đến chuyện xảy ra thời còn trẻ, Thiên Ca đã từng nhờ cô giúp cô ta hẹn Hạ Quý Thần ra rừng cây gặp mặt, cô lại nói tiếp: “Rốt cuộc thì tôi cũng biết, thời cấp 3, tại sao Hạ Quý Thần không thích cô rồi.”
“Có câu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã (*), anh ấy không thích cô là vì cô và anh ấy vốn dĩ không cùng một loại người!”
***
(*) Khí thế bức người: sức mạnh tinh thần mạnh mẽ khiến cho người khác phải lùi bước.
(*) Châm ngòi ly gián: hành động chia rẻ mỗi quan hệ của người khác.
(*) Thằng hề đang nhảy nhót (Khiêu lương tiểu sửu): một câu thành ngữ của Trung Quốc để chỉ những kẻ tiểu nhân chuyên bày trò vặt vãnh để lừa trên gạt dưới.
(*) Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: ý chỉ những người có cùng chung chí hướng, sở thích thường sẽ thân thiết với nhau.