Dáng người Quý Ức khá nhỏ, thể trọng cũng nhẹ hơn người thường rất nhiều. Nhưng cô bất ngờ lao đến như vậy, theo quán tính, đầu cô đập vào ngực Hạ Quý Thần, nện cho anh một cái. Hạ Quý Thần bị đau, vô thức nhắm mắt lại, hít một hơi khí lạnh.
Đồng thời, do ngày thường Hạ Quý Thần tập thể hình, ngực vô cùng rắn chắc như một tảng đá, Quý Ức đập đầu vào đó cũng đau đến suýt rơi nước mắt.
Một lát sau Quý Ức mới hoàn hồn, cô vừa ngẩng đầu vừa giơ tay xoa xoa chỗ đau.
Cùng lúc đó, đau đớn trên ngực Hạ Quý Thần cũng giảm bớt, anh từ từ mở mắt, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Quý Ức khi cô đang ngẩng đầu lên.
Động tác xoa đầu của Quý Ức khựng lại. Một lúc sau, cô mới ý thức được là mình đang nằm trên người Hạ Quý Thần, toàn thân cô run lên, vô thức xoay người định nhanh chóng rời khỏi người Hạ Quý Thần.
Bởi vì trong lòng vô cùng bối rối, nên cô hoàn toàn quên mất đây là giường dành cho một người. Cô xoay người quá mạnh khiến cho cả người lật ngay khoảng trống. Ngay khi cô cảm giác được mình đang rơi thì cô mới kịp phản ứng... bản thân đang lăn từ trên giường xuống.
Quý Ức thầm nghĩ: “Thôi xong!”
Cô nhắm chặt hai mắt, nhưng cảm giác đau đớn như trong dự đoán không xuất hiện, eo của cô bị một bàn tay nắm chặt.
Bản năng cầu sinh khiến cô không chút nghĩ ngợi, duỗi tay bắt lấy một điểm tựa, mượn lực kéo người lên. Kế đó... môi cô chạm phải một vật mềm mại, ấm áp.
Quý Ức sửng sốt trong giây lát cô mới mở mắt.
Khuôn mặt điển trai của Hạ Quý Thần to gần trước mắt cô, gần như dán sát vào mặt cô.
Cả người cô dường như bị điểm huyệt... bất động hồi lâu, sau đó đôi mắt cô khẽ đảo một cái liếc thấy môi của mình đang dán chặt vào môi Hạ Quý Thần.
Đầu Quý Ức trống rỗng, cô ngơ ngác, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lúc lâu sau, cô mới bắt đầu có ý thức.
Môi của cô dán lên môi anh... Thứ mềm mại ấm áp mà cô vừa chạm phải chính là môi của anh... Môi của anh...
Những chữ này mạnh mẽ vụt qua trong đầu Quý Ức, rốt cuộc là có ý gì? Ánh mắt của cô bỗng dưng trợn to, sau đó cô hét lên một tiếng “A...”
Quý Ức lập tức ngẩng đầu lên, môi hai người phút chốc tách ra.
Cả người Hạ Quý Thần run mạnh một cái, rồi không có bất kỳ phản ứng gì tiếp theo.
Dường như là anh đang kiềm chế cái gì đó, trên mặt anh lộ vẻ tiếc nuối.
Lúc sau anh mới tỉnh táo lại từ sau nụ hôn kia.
Cánh tay anh dùng sức nâng Quý Ức dậy... sau đó anh thu tay, xoay người bước xuống giường, không nói câu nào đi vào phòng tắm.
Ngay sau đó, trong phòng tắm có tiếng nước chảy “Tí tách”.
Hạ Quý Thần dội nước lạnh một lúc lâu, mới đè nén được kích thích mà Quý Ức mang đến cho anh.
Anh mặc quần áo tử tế, bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Quý Ức vẫn còn đứng nguyên tại chỗ cũ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Quý Ức quay đầu, nhìn về phía Hạ Quý Thần. Ánh mắt cô dừng trên người anh một lúc rồi quay đầu.