Lúc cô xuống giường, Hạ Quý Thần đã ngồi dậy, tựa người trên đầu giường. Nhìn thấy cảnh này, một tiếng cười khẽ vang lên trong cổ họng anh, nghe có vẻ rất hớn hở.
“Cười cái gì mà cười? Đều tại anh!” - Nghe thấy anh cười, Quý Ức ngẩng đầu nhìn anh, tức giận nói.
Bị Quý Ức nạt, Hạ Quý Thần khẽ nhếch môi, trong mắt anh chứa đầy niềm vui. Anh vén chăn bước xuống giường, kéo tay Quý Ức, ôm ngang cô lên, đi về phía phòng tắm.
Hạ Quý Thần đặt Quý Ức vào bồn tắm, sau đó mở vòi hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, rồi xoay vòi sen về phía cô.
Nước nóng chạm vào cơ thể giúp Quý Ức xua tan cảm giác mệt mỏi.
Thấy Quý Ức đã có thể đứng thẳng được rồi, Hạ Quý Thần mới lấy khăn tắm đưa cho cô.
Anh không vội ra khỏi phòng tắm, mà lười biếng đứng tựa ở cửa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng và động tác luống cuống lau người của cô.
Đợi sau khi Quý Ức choàng khăn tắm lên người xong, Hạ Quý Thần mới đi đến trước bồn rửa mặt, giúp cô lấy kem đánh răng và nước súc miệng.
Mặc dù bận, nhưng anh vẫn ung dung đứng nhìn Quý Ức đánh răng rửa mặt, sau đó nhìn cô đi ngang qua người mình. Lúc cô chuẩn bị đi đến phòng thay đồ, anh bỗng dưng nói: “Mạnh hơn so với trong tưởng tượng của anh.”
Quý Ức ngừng bước, có hơi khó hiểu nhìn về phía Hạ Quý Thần: “Cái gì?”
Ánh mắt Hạ Quý Thần nhìn về phía Quý Ức đang choàng khăn tắm, lướt từ trên xuống dưới: “Thể lực lại có thể chống được hai đêm...”
Hóa ra, anh nói rằng so với trong tưởng tượng của anh thì mạnh hơn chính là muốn nói đến chuyện kia...
Hiểu rõ ý của Hạ Quý Thần, mặt Quý Ức nóng lên, cô trừng mắt nhìn anh, không nói gì mà đi thẳng qua bên cạnh anh, bước vào phòng thay quần áo.
Còn chưa đi được một bước, cổ tay cô đã bị anh nắm chặt. Hạ Quý Thần kéo một cái, cả người cô lập tức ngã vào trong ngực anh, kế đó môi của anh dán sát bên tai trái của cô: “Em có biết mơ ước lớn nhất đời này của anh là gì không?”
Không đợi Quý Ức đáp lại, Hạ Quý Thần đã tiếp tục nói: “Chính là khiến cho em xấu hổ khi ở trên giường của anh.”
Mơ ước gì kỳ vậy hả?
Mặt Quý Ức càng nóng hơn.
Cô không dám nhìn Hạ Quý Thần, cố gắng giãy tay khỏi tay anh, nhanh chân chạy vào phòng thay đồ, thuận tiện đóng sập cửa phòng lại.
Quý Ức thay đồ xong, lúc cô ra khỏi phòng thay đồ thì Hạ Quý Thần cũng đã rửa mặt xong, anh đang thay một bộ đồ màu sáng mặc ở nhà.
Quý Ức đứng trước gương trang điểm, trang điểm sơ qua. Sau đó cô lùi về sau hai bước, cho đến khi có thể nhìn thấy cả người trong gương, cô mới bắt đầu quay sang trái, rồi lại quay sang phải, ngắm nghía mình trong gương.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, cô mới liếc nhìn Hạ Quý Thần qua gương. Anh đang đứng tựa vào ngăn tủ nhìn cô, thấy vậy, cô lập tức quay sang, dạo trước mặt anh một vòng, hỏi: “Có đẹp không?”
“Đẹp thì có đẹp, nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?” - Quý Ức tưởng rằng mình có gì đó không ổn, trên mặt cô lộ vẻ nghiêm túc.
“Nhưng mà không mặc quần áo thì trông em hấp dẫn hơn nhiều.”
Mặt Quý Ức lập tức trầm xuống, cô không nói gì với Hạ Quý Thần, chỉ bước đến giường, cầm lấy túi xách, sau đó đi về phía cửa.
Hạ Quý Thần đứng thẳng người lên, lập tức chạy theo bên cạnh cô đưa cô xuống lầu.
Xe Nanny của Quý Ức đã đậu trước cửa nhà.