Beta: Stuki^^
Qua một hồi lâu Qúy Ức mới nhẹ nhàng chớp mí mắt, đầu ngón tay nắm chăn cũng hơi thả lỏng, đem tầm mắt từ trên người “Hạ Dư Quang” thu hồi trở về.
Vén chăn lên, Qúy Ức nhìn thoáng qua chỗ cổ chân bị thương, cổ chân vẫn còn hơi sưng nhỏ một chút, cô thử duỗi chân ra, khi đứng dậy thì cổ chân vẫn hơi đau, cô vội vàng rút chân lại, qua một lát cô lại thử lại, cảm thấy đau đớn vẫn nằm trong phạm vi mình chịu đựng được, lúc này mới đi vào toilet.
Tư thế nằm ngủ ở trên sô pha của Hạ Qúy Thần cũng không được thoải mái, cho nên sau khi Qúy Ức tỉnh dậy không bao lâu thì hắn cũng tỉnh.
Sau khi hắn rửa mặt xong, chuyện đầu tiên làm là kiểm tra miệng vết thương ở cổ chân của Qúy Ức, tình huống đã chuyển biến tốt hơn hôm qua nhiều.
Quý Ức cố gắng chịu đựng sự đau đớn ở cổ chân, động tác linh hoạt, bước hai bước trước mặt “Hạ Dư Quang”, sau đó mở miệng nói: “Anh Dư Quang, em không có việc gì nữa”.
Nói xong, Quý Ức sợ “Hạ Dư Quang” không tin, còn đứng ở trước cửa sổ làm một động tác múa ba-lê đúng tiêu chuẩn.
Tầm mắt Qúy Ức vẫn luôn dừng lại ở trên mặt của “Hạ Dư Quang”, lúc cô thu hồi động tác múa, liền nhìn thấy biểu tình của “Hạ Dư Quang rõ ràng buông lỏng xuống, biết anh ấy tin cô, lúc này mới nhẹ nhàng uyển chuyển đi về phía máy bàn, đưa lưng về phía “Hạ Dư Quang” hít một ngụm khí, sau đó mới cầm điện thoại bàn lên gọi bữa sáng.
“Hạ Dư Quang” không được nghỉ ngơi tốt tận hai ngày liên tục cho nên khuôn mặt vốn tuấn mỹ lóa mắt bây giờ lại chứa đầy sự mệt mỏi.
Quý Ức buông điện thoại xuống, nhìn chằm chằm “Hạ Dư Quang” đang ngồi ở trên sô pha không ngừng xoa xoa ấn đường một lúc lâu, sau đó mới rũ mi mắt xuống, khóe môi hơi mấp máy, trong đầu lúc này lại hiện ra hình ảnh “Hạ Dư Quang” ngủ ở trên sô pha, cô cầm lòng không được liền mở miệng nói: “Anh Dư Quang, chân em khỏi rồi, giờ cũng đã không có việc gì, đợi tháo băng là có thể tiếp tục đi dạo phố cổ, cho nên anh không cần phải lo cho em, công việc của anh cũng rất bận rộn”.
Qúy Ức sợ “Hạ Dư Quang” tìm cớ để tiếp tục ở lại, cho nên lại nói: “Ngày mai em chuẩn bị đi Nhĩ Hải, cho nên anh có thể đi xử lý chuyện của anh”.
Bắc Kinh bên kia thật sự có một đống việc chờ Hạ Qúy Thần về xử lý, hắn thấy cô nói như vậy nên cũng không dây dưa nhiều nữa, liền hướng về phía cô nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm điện thoại xem giờ bay, chuyến bay gần nhất là giữa trưa.
Hạ Qúy Thần đặt vé thành công rồi mới gõ gõ mấy chữ trên điện thoại, đưa cho Qúy Ức xem: “Đã đặt xong vé máy bay, 12 giờ trưa nay”.
Đợi Qúy Ức đọc xong mấy lời này, Hạ Qúy Thần mới tiếp tục gõ gõ mấy chữ: “Một mình em ở Lệ Giang, nhớ chú ý an toàn, nếu có chuyện gì, lúc nào cũng có thể liên lạc với anh”.
Quý Ức cười nhạt: “Cám ơn anh, anh Dư Quang”.
Hạ Qúy Thần cong cong môi, không có nói chuyện nữa.
Bữa sáng rất nhanh thì được đưa tới, hai người ngồi im lặng ăn cơm, Hạ Qúy Thần nhìn thoáng qua thời gian, đã 9 giờ rưỡi, thời gian không sai biệt lắm, cũng nên xuất phát tới sân bay, hắn liền đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ dùng của mình.
Quý Ức tiễn Hạ Qúy Thần đến cửa khách sạn, quầy lễ tân đã giúp bọn họ gọi taxi, nhân viên bảo vệ giúp Hạ Qúy Thần kéo cửa xe ra, Hạ Qúy Thần cũng không có vội lên xe mà tiếp tục cầm điện thoại dặn dò Qúy Ức mấy câu, lúc gõ xong câu “Tạm biệt” thì mới khom người ngồi vào trong xe.
Quý Ức đứng ở bên cạnh nhìn xe rời đi, sau đó mới vội vàng khom người kiểm tra cổ chân một chút, vì phải diễn cho thật nên từ lúc ra khỏi cửa phòng đến giờ cô đều ráng chịu đau, lúc xác định cổ chân không có việc gì thì mới xoay người đi khập khiễng vào khách sạn.