Là tiếng gõ bàn phím điện thoại...
Quý Ức vô thức quay đầu lại, đã nhìn thấy “Hạ Dư Quang” đang ngồi bên cạnh cô, cúi đầu chăm chú gõ chữ.
Quý Ức sững sờ.
“Anh Dư Quang” đến lúc nào? Sao một chút cảm giác cô cũng không có?
Quý Ức còn chưa hoàn hồn thì điện thoại trong lòng bàn tay đã rung lên. Cô ngẩn người, trợn tròn mắt, sau đó dần dần dời ánh mắt từ trên người “Hạ Dư Quang” đến màn hình điện thoại di động của mình. Những chữ anh vừa gõ ngay lập tức rơi vào tầm mắt của cô: “Em biết hôm nay là ngày mấy âm lịch không?”
Quý Ức vẫn luôn nhớ dương lịch, rất ít khi nhớ âm lịch. Cho nên khi bị hỏi, cô có hơi kinh ngạc, qua vài giây, cô mới vội mở lịch trong điện thoại ra xem thử.
Mùng mười tháng năm âm lịch.
Hạ Quý Thần ngồi ở bên cạnh quan sát mọi cử chỉ của cô, anh không đợi cô trả lời đã tiếp tục gõ chữ: “Em còn nhớ chuyện hồi học cấp ba, Quý Thần lái xe chở anh và em đến Ký Châu ở Tô Thành không?”
Nhìn thấy những lời này, Quý Ức mới sực nhớ ra.
Khi đó cô và Hạ Quý Thần cũng không thân. Lúc bấy giờ đang có một bộ phim tiên hiệp rất được yêu thích, trong đó có cảnh nhân vật nữ chính và nhân vật nam chính gặp lại nhau giữa bầu trời đêm phủ đầy đèn Khổng Minh.
Cảnh tượng trong phim vô cùng rực rỡ. Sau khi xem cảnh quay đó, cô vẫn luôn nhớ mãi không quên, nên thường nhắc lại với Hạ Dư Quang. Về sau, không biết là ai nói cho Hạ Dư Quang biết, vào mùng mười tháng năm hằng năm, Ký Châu ở cách Tô Thành khoảng 200 km có tổ chức lễ hội hoa đăng. Hôm đó sẽ có rất nhiều người thả đèn Khổng Minh, để nguyện vọng của mình ghi trên đèn được bay lên không trung, cầu mong đạt được ước nguyện.
Bởi vì quá xa, hơn nữa lại là buổi tối, nghỉ lại ở đó cũng không an toàn. Nên bà ngoại của cô và dì Hạ đều không đồng ý cho bọn họ đi.
Lúc ấy Hạ Quý Thần còn chưa đủ mười tám tuổi, mặc dù anh đã biết lái xe nhưng vẫn chưa có bằng. Chập tối đêm hôm trước, anh trộm chìa khóa xe của chú Hạ. Ngày hôm sau, tuyết vừa rơi, anh đã chở cô và Hạ Dư Quang lén chạy đến Ký Châu.
Bốn tiếng ngồi xe, lúc bọn họ đến Ký Châu đã là tám giờ tối, cách thời gian thả đèn Khổng Minh khoảng nửa tiếng.
Ba người không kịp ăn gì đã chạy vội đến địa điểm thả đèn.
Đêm đó, toàn bộ bầu trời Ký Châu giống hệt như bầu trời đêm nay, phủ kín bởi những chiếc đèn Khổng Minh đang bồng bềnh bay theo gió.
Hình ảnh kinh ngạc đó khiến cho người ta hít thở không thông. Nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp như vậy, khiến cô vô cùng hưng phấn, cô cứ không ngừng nhảy lên tại chỗ.
Cô đi đâu, Hạ Dư Quang sẽ theo đến đó.
Trái lại, không biết có phải vì lái xe mệt mỏi hay không mà Hạ Quý Thần chỉ thản nhiên ngồi trên một mỏm đá, dường như chẳng có chút hứng thú nào đối với cảnh tượng đang khiến cô vui sướng.
Sau khi kết thúc lễ hội hoa đăng, bọn họ lái xe suốt đêm trở về. Ngồi trong xe, cô vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn.
Hạ Quý Thần ngồi phía trước chuyên tâm lái xe. Ở phía sau, cô vui vẻ trò chuyện với Hạ Dư Quang. Cô nói đợi bảy năm sau, khi cô tốt nghiệp. Nhất định cô sẽ đến đây xem lại cảnh tượng phồn thịnh này một lần nữa.
Nhẩm tính thì hôm nay vừa đúng bảy năm, nếu cô không bị hôm mê ba năm, thì bây giờ vừa đúng lúc cô tốt nghiệp đại học.
Nhớ lại chuyện cũ, Quý Ức nhẹ giọng nói với “Hạ Dư Quang” bên cạnh: “Cho nên, anh Dư Quang... anh vì chuyện xảy ra bảy năm trước mà hẹn em tới đây sao?”