Từ lúc Mập nói chuyện thì đồ ăn đã được dọn lên xong hết. Mập nói tới đó thì không nói gì nữa mà im lặng ăn cơm, sau đó hình như lại nghĩ tới gì đó, nói tiếp: “Lúc đó ăn cơm ở Lâu Ngoại Lâu, tôi hỏi anh Thần tại sao không cho tôi nói cho cậu biết cậu chính là em gái Coca, tại sao không mạnh dạn theo đuổi cậu!”
“Anh Thần đã im lặng thật lâu, sau đó mới trả lời tôi.”
“Anh ấy nói…” - Mập nghiêng đầu như đang nhớ lại khung cảnh lúc đó, sau đó bắt chước giọng điệu của Hạ Quý Thần tiếp tục lên tiếng: “Theo đuổi? Cậu cho rằng tôi không muốn theo đuổi sao?”
Trong lòng Quý Ức khẽ rung động, đầu ngón tay vô thức mà nắm chặt chiếc đũa.
“Anh ấy còn nói…” - Mập vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, học theo giọng điệu của Hạ Quý Thần mà lặp lại lời anh nói: “Tôi nằm mơ cũng muốn theo đuổi cô ấy, tôi hận không thể mỗi ngày đứng dưới kí túc xá đưa bữa sáng cho cô ấy, trời mưa gió có thể bung dù cho cô ấy, lúc cơ thể cô ấy không thoải mái thì đưa cô ấy đi bệnh viện…”
Lúc này trong tim Quý Ức chỉ tràn ngập sự đau đớn, cả cơ thể cô run run.
“Anh Thần còn nói, cảnh tỏ tình anh ấy đã nghĩ kĩ, thậm chí ngay cả lời tỏ tình với cậu anh ấy cũng nghĩ sẵn trong đầu vô số lần, nhưng anh ấy sợ… sợ cậu không tin anh ấy, sợ tỏ tình xong sau đó cậu sẽ từ chối, sợ cậu thích anh Dư Quang sẽ khó xử…”
Quý Ức chăm chú nghe Mập nói, ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ vô thức cảm thấy chua xót.
Trước khi cô đến tìm Mập đã khá xác định mình chính là em gái Coca. Tuy nhiên, lúc Mập khẳng định đáp án với cô, cô vẫn vì sự thật mình là người anh thầm mến mà rung động. Chỉ là cô ngàn vạn lần không ngờ tới, Hạ Quý Thần đã yêu cô thầm lặng và hèn mọn như vậy trong khi cô không hề hay biết.
Nghĩ đến đây, mắt Quý Ức như phủ một tầng sương. Cô luôn cảm thấy Hạ Quý Thần đối xử với cô rất tốt. Nhất là sau khi anh đi, từ chỗ Thiên Ca mới biết anh làm vậy với Thiên Ca là vì cô… Khi đó cô đã nghĩ anh là người đối xử tốt nhất với cô.
Nhưng mãi cho đến hôm nay cô mới biết được, cái mà cô cho là tốt nhất mấy ngày trước đây, so với cái tốt mà anh dành cho cô suốt bao nhiêu năm trời thật vô cùng nhỏ bé.
Từ lúc còn trẻ cho tới bây giờ đã mười năm dài, anh đối với cô mười năm như một ngày.
Mập nhìn chằm chằm Quý Ức, nói ra câu cuối cùng: “Tiểu Ức, cậu có biết lúc tin tức cậu bị tai nạn xe hôn mê tới tai anh Thần, anh ấy phản ứng như thế nào không?”
“Anh ấy nằm co quắp trên mặt đất.”
“Trong lòng tôi anh Thần rất mạnh mẽ, không gì không làm được, đó là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng chật vật như vậy của anh ấy.”
“Cậu mãi không tỉnh lại, anh ấy đờ đẫn canh ở lầu dưới phòng bệnh của cậu.”
“Về sau anh ấy phát sốt, là tôi bắt ép anh ấy đi khám bác sĩ, lúc tiêm dịch truyền, anh ấy đột nhiên nở một nụ cười.”
“Anh ấy cười nói với tôi một câu, tới bây giờ tôi vẫn nhớ rõ… Anh ấy nói, thực ra anh ấy không sao cả, cùng lắm thì anh ấy đi cùng cậu xuống suối vàng…”
Nghe đến đây cuối cùng Quý Ức cũng nhịn không nổi nữa, nước mắt lăn dọc theo hai gò má lăn dài xuống