Anh có biết không, bất cứ điều gì cô cũng luôn sẵn lòng nói với anh, là bởi vì anh là người đầu tiên cho tôi nếm trải cảm giác an toàn?
Anh có biết không, tôi thật sự, thật sự, thật sự rất yêu anh, đến bây giờ vẫn yêu anh, cho dù biết rõ mọi thứ của tôi và anh tất cả, tất cả đều là giả, tôi vẫn không thể kiểm soát được mà tiếp tục yêu anh…
Hàn Tri Phản, anh có biết không?
Anh có biết không?
Trình Vị Vãn khóc thành tiếng.
Thời gian vẫn còn sớm, có nhiều người đi đường không ngừng đi ngang qua cô, nhiều lần quay đầu nhìn lại nhưng không ai đến hỏi cô một câu.
Trình Vị Vãn không biết mình rốt cuộc đã khóc bao lâu, cô chỉ dừng lại khi cảm thấy khô miệng khô lưỡi.
Cô không đứng lên mà chôn mặt lên đầu gối, lẳng lặng rồi nức nở.
Cách đó không xa, có người cất cao giọng hát.
“Từ không oán không trách đến sức cùng lực kiệt, tình yêu có chăng chỉ là một sự hiểu lầm, còn nỗi đau này cũng chỉ như một sự rèn luyện.” (*)
Mặt Trình Vị Vãn tựa trên đầu gối hơi ngẩng lên, chú ý đến lời bài hát đang được ai hát.
“Đã từng cho nhau an ủi mà giờ chỉ biết câm lặng nhìn nhau, chịu đựng hay từ bỏ đều là một loại bi kịch.” (*)
Trình Vị Vãn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào chiếc lá rụng trước mũi chân, cho đến khi bài hát ấy kết thúc, cô từ từ lấy điện thoại trong túi ra.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu, sau đó mở khóa màn hình và mở tin nhắn thư ký Hàn Tri Phản đã gửi đến vào buổi chiều, không dám tiếp tục đọc lại nội dung, nhhắn chóng ấn vào bàn phím trả lời: “Được, ngày mai cô tới nhà tôi đón tôi, tôi với cô đi bệnh viện làm kiểm tra.”
Trình Vị Vãn gửi xong tin nhắn, ngay lúc cô định khóa màn hình và cất điện thoại thì dừng lại, tiếp tục gõ thêm vài chữ gửi cho thư ký của Hàn Tri Phản: “Cô giúp tôi truyền đạt cho hắn, tôi đồng ý phá thai.”
----
Đêm nay Hàn Tri Phản có chút bận bịu.
Lúc công việc kết thúc đã là mười giờ tối.
Hắn ta vừa mới vẫy tay ra hiệu cho thư ký rời khỏi văn phòng, thì điện thoại của thư ký vang lên hai tiếng báo tin nhắn.
Thư ký vừa ra ngoài vừa lấy điện thoại ra, cũng không biết ai gửi tin nhắn tới, sau khi thư ký xem xong, ngừng bước chân, đưa lưng về phía hắn ta đang đứng một lúc rồi mới xoay người: “Hàn tổng.”
Hàn Tri Phản đã đứng lên, đang lấy áo khoác mặc lên người, động tác không dừng: “Có chuyện gì?”
Thư ký im lặng chốc lát, nói: “Trình tiểu thư gửi tin nhắn tới, bảo ngày mai cho tôi tới đón cô ấy đi bệnh viện làm kiểm tra.”
Động tác khoác áo của Hàn Tri Phản chợt dừng lại.
Trong phòng yên tĩnh tốt một hồi, thư ký lại mở miệng: “Trình tiểu thư nhờ tôi truyền đạt cho ngài, nói cô ấy đồng ý phá thai.”
Hàn Tri Phản nghe thấy lời nói của thư ký lần nữa mới trở lại bình thường “Ồ” một tiếng, tiếp tục khoác áo vào.
Thư ký lên tiếng nói “Tạm biệt” rồi rời đi.
Hàn Tri Phản chờ đến khi cánh cửa được đóng lại, lại đứng yên bất động một lần nữa giống như bị điểm huyệt vậy.
----
Ngày một tháng Tư, ngày Cá tháng Tư, sau khi Quý Ức và Hạ Quý Thần kết thúc bữa cơm kia, một người tiếp tục bận bịu với công việc của YC, một người đến đoàn phim tiếp tục quay phim.
Hai người giống như khoảng thời gian trước bữa cơm, vẫn không ai liên lạc với ai.
Quý Ức cho rằng, lần gặp mặt sau này của mình và Hạ Quý Thần sẽ giống với ngày một tháng Tư đó vậy, vẫn là vô tình gặp gỡ.
Tuy nhiên, mọi chuyện phát triển có chút vượt quá mong đợi của cô, vào ngày mười lăm tháng Tư cô nhận được điện thoại của Trần Bạch và yêu cầu cô đến công ty YC lúc tám giờ sáng hôm sau.
***
(*) Lời bài hát Thời Gian Cũng Khóc do ca sĩ Trương Học Hữu thể hiện.