Từ lúc cô đến, cô và anh cũng chỉ vừa nói với nhau được hai câu…
Quý Ức rũ mắt xuống, che đi sự thất vọng trong đáy mắt.
Sau một lúc lâu, cô đợi sự lưu luyến và khổ sở trong lòng biến mất rồi mới mấp máy môi định nói với Hạ Quý Thần.
Thân hình của Hạ Quý Thần được ngọn đèn hành lang làm nổi bật những nét ôn hòa, anh nhẹ giọng lên tiếng: “Có muốn vào uống chút gì không?”
Quý Ức vốn định nói lời tạm biệt, xem ra không kịp nói rồi.
"Được thôi!" - Quý Ức hồ hởi không hề phân vân, cô gật đầu ngay.
Nói xong Quý Ức mới ý thức hình như mình có chút gấp gáp, một chút ngại ngùng cũng không có, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Đúng lúc em cũng hơi khát rồi.”
Hạ Quý Thần mở to cửa để cô bước vào.
Đợi Quý Ức bước vào trong, anh khom người đặt một đôi dép lê trước mặt Quý Ức.
Quý Ức thay giày ra, Hạ Quý Thần hỏi: “Em muốn uống gì? Nước ép, sữa hay nước đun sôi.”
"Nước đun sôi là được rồi.” - Quý Ức đáp.
"Ừ!" Hạ Quý Thần trả lời, anh chỉ chỉ ghế Sofa ở phòng khách ý bảo Quý Ức ra đó ngồi trước, còn mình đi vào nhà bếp.
Hạ Quý Thần bưng hai ly nước đặt trên bàn, anh khom người đưa ly nước đến trước mặt Quý Ức. Lúc này Quý Ức mới nhìn thấy mấy chỗ rách da trên tay anh đã chảy ra chút máu.
Quý Ức không hề nghĩ ngợi liền nói: “Trên tay anh có mấy vết thương cần phải xử lý, bây giờ thời tiết đang lạnh, sẽ rất dễ tổn thương do giá rét.”
Nói xong, Quý Ức đặt ly nước của mình lên bàn. Sau đó xé hộp băng dán cá nhân cô vừa mua, rút ra vài cái.
Cô không đợi Hạ Quý Thần kịp phản ứng đã nắm lấy tay anh.
Sau lưng Hạ Quý Thần đột nhiên cứng đờ, không thể trốn tránh.
Tất cả tâm tư của Quý Ức đều đặt trên ngón tay bị thương của anh, cô căn bản không phát hiện ra điểm khác thường của anh.
Đầu tiên cô lấy hòm thuốc đặt dưới bàn, tìm thuốc sát trùng. Cô rửa sạch vết thương trên tay Hạ Quý Thần rồi mới xé băng cá nhân, cẩn thận từng chút dán lên vết thương của anh.
Từ đầu đến cuối, Hạ Quý Thần cứ như bị điểm trúng huyệt đạo, anh khẽ cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Quý Ức bận rộn một loạt động tác.
Băng dán cá nhân dán trên tay anh, lại càng giống dán vào trái tim anh hơn, nó khiến trái tim anh trở nên mềm mại hơn bao giờ hết.
Quý Ức dán xong băng cá nhân, cô ngẩng đầu cười ngọt ngào với Hạ Quý Thần: “Tốt rồi.”
Hạ Quý Thần vội vàng thu lại những dịu dàng đang sinh sôi trong lồng ngực, anh nhúc nhích khóe môi nói với Quý Ức hai từ “Cảm ơn” rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Buổi tối, trong căn phòng to như vậy mà chỉ có anh và cô, một nam một nữ.
Hạ Quý Thần sợ không khí trở nên ngượng ngập, sau khi ngồi xuống, anh thuận tay tìm cái Remote mở Tivi.
Tivi đang phát một chương trình âm nhạc, tiếng Violin chậm rãi và du dương nhẹ nhàng lan rộng khắp căn phòng.
Quý Ức nhìn chằm chằm vào nam diễn tấu gia nổi tiếng trên Tivi kia. Cô chợt nhớ ra trước đây lúc ra ngoài ăn cùng tên Mập... Mập từng nói với cô rằng: "Hạ Quý Thần chơi Violin rất hay, còn từng đạt giải nhất violin thiếu nhi toàn quốc."
Nghĩ đến đây, Quý Ức quay đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần, cô nói: “Mập nói cho em biết anh chơi Violin rất cừ.”
"Đã nhiều năm không động đến nữa, có lẽ bây giờ ngượng tay cả rồi.” - Hạ Quý Thần rũ mắt, thổi thổi ly nước nóng trong tay, ngửa đầu uống một ngụm.