“Không được, tôi còn có việc cần xử lý, bảo bác sĩ Hạ chăm sóc tốt cho anh ấy!”
Trần Bạch vốn định nói thêm vào, Hạ tổng quan tâm Quý tiểu thư như vậy, mặc kệ giữa hai người có chuyện gì không vui, chỉ cần Quý tiểu thư sang đây thăm Hạ tổng, anh ấy nhất định sẽ vui hơn, nhưng không ngờ là Quý tiểu thư lại từ chối anh...
Anh vốn định gõ thêm vài câu khuyên nhủ Quý Ức, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào màn hình, rốt cuộc cũng không biết nên nói gì, cuối cùng anh ngừng lại.
Đêm đã khuya, trong căn hộ vô cùng yên tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Bạch lại nghe thấy tiếng nói rất nhẹ phát ra từ trên giường, như là đang nói mớ: “Tôi thật sự rất yêu, rất yêu, rất yêu...”
Người trên giường giống như một cái máy, cứ đọc đi đọc lại nhiều lần hai chữ “Rất yêu” rồi sau đó mới nói tiếp: “... Người con gái mà tôi không có được.”
Cùng với từng tiếng nói của anh, điện thoại trong tay Trần Bạch lại rung lên, có một tin nhắn mới, là của Quý Ức, cô không đợi anh nhắn tin trả lời đã gửi tiếp một tin, chấm dứt cuộc trò chuyện giữa bọn họ: “Tôi có việc gấp, tạm biệt, ngủ ngon.”
Trần Bạch vừa đọc hết tin nhắn thì cách đó không xa, Hạ Quý Thần vừa mới yên tĩnh được một lúc lại nói tiếp: “Rất yêu người con gái mà tôi không có được...”
Giọng của anh rất nhẹ, nhưng Trần Bạch vẫn có thể nghe được rất rõ, mỗi một chữ đều mang theo một chút rung động, đến cuối cùng, trong giọng nói run run đó còn mang theo tiếng khóc nức nở.
-----
Cùng lúc đó...
Gõ xong hai chữ “Ngủ ngon”, Quý Ức vội vàng bấm gửi đi, rồi ném điện thoại sang một bên, nghiêng đầu, vùi sâu vào trong chăn, bắt đầu rơi nước mắt.
Cô muốn đi thăm anh, thật sự rất muốn, thế nhưng cô càng muốn kiềm chế bản thân mình. Bởi vì cô đã tự hứa với mình, không cho phép sự rung động đối với anh ngày càng thêm sâu sắc, cô không thể để mình càng lún càng sâu.
Chăn đệm nhanh chóng bị nước mắt làm ướt đẫm.
Nhưng cô vẫn khóc thương tâm như trước, bả vai run lên từng hồi, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra từng tiếng nghẹn ngào vỡ vụn.
Khóc đến lúc cả người mỏi mệt, mất hết sức lực, Quý Ức thiếp đi lúc nào không hay.
Trong mơ, cô nhìn thấy chính mình, vẫn khóc lóc nỉ non như trước, chỉ có khóc và khóc, rồi hình ảnh bắt đầu thay đổi...
Một bầu trời phủ kín đèn lồng, cô và Hạ Dư Quang ở giữa sườn núi quyết định hủy bỏ hôn ước; trong quán cà phê yên tĩnh, thanh lịch, cô nói với Hạ Quý Thần rằng cô không cần anh chịu trách nhiệm; trong Khách sạn Tinh Quang ở Thượng Hải, cô say rượu kiễng chân hôn Hạ Quý Thần; cô nhận được tin nhắn do Hạ Dư Quang phát tới: “Em không chỉ có một mình, em còn có anh”...
Thời gian trong mộng vẫn luôn quay ngược không ngừng, thoáng chốc đã trở về thời điểm cô và Hạ Dư Quang ngồi trong quán cà phê, anh nói với cô về thỏa thuận hôn nhân, rồi lại trở về lúc cô tham gia họp lớp, Lâm Nhã đi xuống lầu đón người, sau đó, đi theo phía sau cô ấy vào phòng chính là Hạ Quý Thần...
Tiếp đó là thời niên thiếu, bà ngoại tăng ca, cô đến Hạ gia dùng bữa tối, lúc vừa ăn được một nửa, nhị thiếu gia Hạ gia trong truyền thuyết trở về. Anh ta cà lơ phất phơ đi vào phòng ăn, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn về phía mẹ mình: “Có chuyện gì?”
Giấc mộng dừng lại ngày thời khắc cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Quý Thần ở khoảng cách gần như vậy.
-----
Cùng một thành phố, chỉ khác là trong nhà Hạ Quý Thần, anh cũng có một giấc mộng quay ngược thời gian như vậy. Nhưng trong giấc mộng của anh, có một giọng nữ vô cùng êm tai khẽ nói “Đưa cho mỗi đứa một cái bánh bao”, lúc đó anh đang hút thuốc liền bị sặc, quay đầu trông thấy một bóng dáng thùy mị, vóc dáng cao gầy cùng với mái tóc dài bồng bềnh.