“Bộ phim “Thịnh đường phong vân” này mặc dù không có IP (*) kinh điển như “Cửu trọng cung” nhưng cũng có cốt truyện khá đặc biệt. Nhất là hình tượng nữ chính được xây dựng có nhiều điểm sáng, một người phải thể hiện hai tuyến nhân vật với hai tính cách hoàn toàn bất đồng, rất có tính trải nghiệm đấy!” Trình Vị Vãn sợ Quý Ức cảm thấy khó chịu vì bộ phim kế tiếp không phải là “Cửu trọng cung” nên cô nhẹ giọng an ủi hai câu, rồi mới liếc nhìn kịch bản bên cạnh, tiếp tục đề cập đến chuyện quan trọng của buổi hẹn hôm nay: “Trước hết, cậu nhìn xem kịch bản một chút đi.”
Quý Ức nhẹ gật đầu, mở kịch bản ra, cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào từng hàng chữ chằng chịt ở trang thứ nhất một lúc, sau đó uống hai ngụm cà phê, mới tạm ổn định nội tâm hỗn loạn vì “Hạ Quý Thần”, rồi nghiêm túc xem kịch bản.
-----
Nội dung kịch bản Trình Vị Vãn mang đến không nhiều, khoảng năm sáu tập gì đó, nhưng đến khi hai người trao đổi hết các vấn đề liên quan đến kịch bản thì đồng hồ đã điểm sáu giờ.
Đã đến giờ cơm tối, hai người cũng không tiếp tục ngồi trò chuyện trong quán cà phê mà trực tiếp gọi nhân viên phục vụ tính tiền, sau đó đi đến nhà hàng Nhật mà Trình Vị Vãn đã nói.
Nhà hàng lúc này có rất nhiều khách, Quý Ức và Trình Vị Vãn đợi mất mười phút mới có được một vị trí tương đối yên tĩnh.
Bởi vì Trình Vị Vãn đã từng đến đây, cho nên Quý Ức để cô ấy chọn món.
Đợi nhân viên phục vụ đi khỏi, Trình Vị Vãn mới bưng ấm trà trên mặt bàn, rót cho Quý Ức một chén trà: “Sau khi quay xong “Tam thiên si”, cậu bận chuyện gì à? Ngay cả tin nhắn của mọi người trong đoàn, cậu cũng chưa hồi âm.”
Thật ra Quý Ức không bận gì cả, cô không hồi âm là bởi vì trong đó cũng có tin nhắn của Hạ Quý Thần...
Quý Ức không muốn nói sâu vào đề tài này, cô hời hợt đáp: “Cũng không có việc gì, sau khi trở về, vừa lúc đến kỳ thi cuối kỳ, nên mình vội ôn tập thôi.”
“Kỳ thi như thế nào rồi?”
“Tạm được, miễn cưỡng không bị rớt tín chỉ.”
“Bất quá sáu tháng cuối năm, cậu phải xin phép nghỉ để tham gia quay phim, nói không chừng đến lúc đó cậu thật sự phải thi lại...”
Quý Ức biết rõ Trình Vị Vãn đang trêu mình, cô chỉ mím môi cười, cầm đũa gắp thức ăn mà nhân viên phục vụ vừa mới bưng lên, ăn hết hai phần, cô mới lên tiếng: “Được rồi, đừng có hỏi mình không, nói đi, cậu gần đây bận việc gì?”
“Mình? Mình hoàn thành kịch bản mà cậu vừa mới xem đó!”
“Mình không có hỏi mấy cái này... Ý mình là chuyện cậu với Hàn Tri Phản, gần đây thế nào rồi? Anh ta còn khua chiêng gióng trống theo đuổi cậu nữa không? Cậu định khi nào thì nhận lời?”
“Cái gì gọi là khi nào mình nhận lời? Mình và anh ta vốn không cùng một thế giới, vả lại gần đây anh ta cũng rất bận, đã hơn một tuần mình không có liên hệ với anh ta...” Trình Vị Vãn còn chưa nói hết câu thì điện thoại của cô đang đặt trên mặt bàn bỗng vang lên. Quý Ức và Trình Vị Vãn không hẹn mà cùng nhìn sang, trên màn hình hiện lên thông báo “Hàn Tri Phản” đang gọi đến, dưới ngọn đèn vàng nhạt của nhà ăn, thông báo này đặc biệt sáng chói.
Quý Ức liền bật cười: “Còn nói là không liên hệ, đây chẳng phải là đang liên hệ với cậu sao?”
(*) IP: Là tên viết tắt của thuật ngữ Intellectual Property (Sở hữu trí tuệ). Một thuật ngữ hiện đang sử dụng rộng rãi trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh Trung Quốc. IP là một cốt truyện hoặc một ý tưởng đã hoàn thiện và có thể chuyển thể thành phim truyền hình, phim điện ảnh, trò chơi trực tuyến, âm nhạc hoặc bất kỳ một nội dung thương mại nào có liên quan đến tác phẩm. Phần lớn các tác phẩm IP đều bắt nguồn từ tiểu thuyết ngôn tình trực tuyến có nội dung hấp dẫn, thu hút người đọc, và hình tượng nhân vật được xây dựng có chiều sâu.