Mục lục
Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, Quý Ức lại mở miệng: “Lúc em hôn mê, mỗi tháng anh Dư Quang đều đến thăm em một lần. Những người biết chuyện của em rất ít, em nghĩ người có thể kể cho anh nghe chuyện này chỉ có thể là anh Dư Quang, cho nên mới hỏi anh như vậy…”

Nghe đến đây, rốt cuộc Hạ Quý Thần cũng hiểu rõ tình hình.

Quý Ức biết trong quá trình hôn mê có một người mỗi tháng đều đến thăm mình một lần, nhưng cô lại nhầm người rồi…

Nhưng mà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến cô cho rằng người đến thăm cô mỗi tháng là Hạ Dư Quang?

Hạ Quý Thần im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Làm sao em biết trong lúc em hôn mê Hạ Dư Quang đã đến thăm em?”

"Là vì một mảnh ngọc bội đó..." - Quý Ức kể lại tất cả những gì mà mình biết.

Từng câu từng chữ của Quý Ức nhẹ nhàng vọng vào tai Hạ Quý Thần. Anh không nhịn được đưa tay vào túi, sờ tìm mảnh ngọc bội đã bị ném vỡ một góc.

Miếng ngọc bội đó là do trước đây, lúc đi thăm cô, anh không cẩn thận làm rơi trước giường bệnh.

Mảnh bị vỡ ấy rất nhỏ, anh cho rằng sẽ không có ai phát hiện, nhưng không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, mảnh vỡ ấy bị y tá của Quý Ức tìm thấy, hơn nữa cô ta còn đưa lại cho Quý Ức.

Thảo nào, trước đây có lần cô bị trật chân, anh dùng thân phận Hạ Dư Quang chạy xe suốt đêm đến Vân Nam. Lần đó Hạ Quý Thần bất cẩn để quên mảnh ngọc bội lại phòng khách sạn của cô, cô chụp một tấm ảnh hỏi nó có phải của anh không. Sau khi anh trả lời xong, cô còn liên tục hỏi nhiều câu liên quan đến miếng ngọc bội.

Lúc đó anh còn nghĩ tại sao cô lại quan tâm miếng ngọc bội này đến vậy. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra lúc đó cô đã sớm biết chủ nhân của miếng ngọc chính là người mỗi tháng đến thăm cô một lần, chỉ là cô mập mờ tin rằng mảnh ngọc bội bị vỡ kia có liên quan đến chuyện của cô… Cho nên, trời xui đất khiến thế nào mà anh lại khiến cô nhận nhầm người…

Tựa hồ ngay từ lần đầu tiên, cô và “Hạ Dư Quang mà anh diễn” đã gần gũi hơn rất nhiều…

Quý Ức vẫn đang tiếp tục nói: “Nếu như không phải em đúng lúc nhìn thấy mảnh ngọc bội kia, em cũng không biết rằng trong ba năm em hôn mê, anh Dư Quang mỗi tháng đều đến thăm em một lần. Em nghĩ trong vòng ba năm ấy, ngoại trừ bố mẹ em, người duy nhất trên thế giới này không quên mất sự tồn tại của em chính là anh Dư Quang…”

Người duy nhất trên thế giới này không quên mất sự tồn tại của em…

Hóa ra, chủ nhân của miếng ngọc đối với em lại quan trọng đến thế.

Đầu ngón tay của Hạ Quý Thần vô thức nắm chặt mảnh ngọc trong túi.

Nếu như để cô biết rõ tất cả đều là do cô nhầm lẫn, người trước đây mỗi tháng đến thăm cô không phải Hạ Dư Quang, mà là Hạ Quý Thần… Vậy thì anh có trở nên quan trọng trong tim cô hay không?

Nhưng video trong tay Thiên Ca…

Hạ Quý Thần đang cầm mảnh ngọc nhịn không được lại càng siết chặt hơn, mảnh ngọc cứa vào lòng bàn tay khiến anh đau nhức, nhưng dường như anh không cảm giác được, càng ra sức nắm chặt.

Tương lai của cô phải vẻ vang, phải đẹp đẽ, phải vô cùng rực rỡ. Cô là người con gái mà anh yêu bằng cả con tim, anh không cho phép sau lưng cô có bất kỳ vết nhơ nào, cho dù vết nhơ ấy là do anh gây nên, anh cũng không nỡ…

Cho nên, nếu như mọi thứ đã là hiểu lầm thì cứ để tiếp tục hiểu lầm.

Hạ Quý Thần chăm chú nhìn Quý Ức, đợi cô nói xong anh mới lên tiếng: “Hóa ra là vì miếng ngọc bội đó mà em biết…”

Hạ Quý Thần dừng một chút, rốt cuộc anh vẫn không thể nói ra ba chữ “Hạ Dư Quang” kia, mà chỉ dùng từ “anh ấy” để thay thế: “Anh ấy đã từng đi thăm em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK