“Không có gì!” Sau đó rời đi.
Đến khi cô lễ tân đi được một khoảng khá xa. Quý Ức tiến về phía trước thêm mấy bước, đứng trước cửa “Hòe Hương Đình” lấy tay đẩy cửa ra.
Bên trong phòng không mở đèn, đập vào mắt là một màu đen kịt.
Nương theo ánh sáng ngọn đèn ngoài hành lang, Quý Ức thấy trên bàn dài trưng bày nhiều loại thức ăn và rượu ngon được xếp thành một hàng.
Căn phòng rất lớn, ngọn đèn ở hành lang chỉ có thể giúp cho cô thấy được một góc nhỏ diện tích căn phòng này. Những chỗ khác đều ở trong một vùng đen tối.
Hình như trong phòng thường không có người, vắng vẻ hiu quạnh có thể nghe thấy cả tiếng thở.
Quý Ức hơi ngập ngừng ngoài cửa một chút, bước chậm rãi tiến vào trong phòng.
Cô đi vào trong khoảng một mét, ngay lúc đó cửa phía sau tự nhiên đóng lại, ngọn đèn trên hành lang chợt tắt, cả căn phòng tối đen dọa người.
Quý Ức theo bản năng đứng lại, trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ lạ và bối rối. Lòng hiếu kỳ khiến cô không xoay người rời đi mà đứng lại tại chỗ, vòng quanh gian phòng nhìn bốn phía, đập vào mắt ngoại trừ bóng tối cũng chỉ có bóng tối. Lông mày Quý Ức nhíu nhíu lại, vừa định lên tiếng hỏi “Có ai không?”, bỗng nhiên có một ánh sáng chạm vào khóe mắt của cô.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy một chùm tia sáng thật nhỏ từ nóc nhà chiếu xuống. Trên mặt đất tạo thành một hình vòng tròn ánh sáng màu trắng xoay vòng.
Trong vòng tròn ánh sáng trắng, một người đang đứng mặc quần áo công chúa Bạch Tuyết, giống y như trang phục trong truyện thiếu nhi.
Quý Ức sửng sốt, vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần lại có một chiếc đèn sáng lên cách công chúa Bạch Tuyết ước chừng năm mét, cũng là vòng sáng trắng. Người đứng bên trong trang phục đang mặc chính là trang phục của cô bé Lọ Lem.
Qua các khoảng thời gian giống nhau, mỗi một lát thì có một chiếc đèn sáng lên. Dưới mỗi ngọn đèn cũng có một người đứng: " Nữ Hoàng Băng Giá; Nàng Tiên Cá; Cô Bé Quàng Khăn Đỏ; Công Chúa Ngủ Trong Rừng…" Hầu như tất cả đều là nhân vật trong truyện cổ tích.
Quý Ức không ngừng di chuyển đánh giá những người đóng vai các nhân vật kia. Cô xem hết một lượt cũng không hiểu rốt cục có chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng “thình thịch”.
Cô sợ đến cả người run lên, cô vuốt ngực, mới vừa thả lỏng được một chút đã nhìn thấy ngay phía trước có giấy dạ quang. Giống như là bông tuyết ào ạt rơi từ trên nóc nhà xuống. Trong chốc lát đã rơi xuống đầy trên người cô và mặt đất quanh chân cô.
Giấy dạ quang vẫn còn đang rơi. Quý Ức lại mơ hồ nghe thấy được tiếng cửa mở ra.
Cô theo tiếng động mà đi tới, nương theo ánh sáng yếu ớt từ một vòng chùm tia sáng tỏa ra bên trong phòng. Từ ánh sáng yếu ớt cô nhìn thấy có một người đẩy một chiếc xe chậm rãi tiến tới gần cô.
Trên chiếc xe đẩy bị vải che phủ. Cô không biết bên trong giấu cái gì.
Người đẩy xe là một phục vụ viên.
Lúc chiếc xe đẩy cách cô ước chừng hai mét. Ánh sáng xung quanh cùng tia sáng bỗng nhiên tắt, cả phòng lại một lần nữa rơi vào bóng tối như lúc cô mới vào.
Trong mơ hồ, Quý Ức nghe có tiếng bước chân người rời đi, cũng nghe thấy có tiếng bước chân của người tới gần.
Bước chân của bọn họ rất nhẹ, nhưng cô có thể cảm giác được động tác của bọn họ rất nhanh.
Khoảng chừng ba phút, Quý Ức nghe thấy tiếng động giống như tiếng màn che bị xốc lên.
Cô theo bản năng nhìn về phía vị trí vừa rồi người phục vụ đem xe đẩy dừng lại. Tầm mắt cô chưa chạm tới xe đẩy, bỗng nhiên bên tai ngân vang tiếng đàn dương cầm. Giai điệu này cô không thể nào quen thuộc hơn được nữa.