“Cô ta cố ý nhấn mạnh xuất thân tầm thường và nỗi sợ hãi, người ngốc cũng có thể hiểu rằng cô ta bị Hạ gia uy hiếp, bị ép lựa chọn giải quyết riêng, cho nên mới ôm hận trong lòng.”
“Cách đây một thời gian, mọi người đều mắng Hạ học trưởng quá đáng, bản thân cô ta là người bị hại. Hiện tại cô ta lại khóc lóc thảm thương như vậy, tất nhiên mọi người chắc chắn sẽ đồng tình với kẻ yếu đuối, sợ là sắp tới không biết sẽ còn bao nhiêu lời đồn nhảm đổ dồn lên người Hạ học trưởng.”
Nghe đến đây, đáy mắt của Quý Ức thoáng chốc lạnh lùng.
“Thật là tức chết mà, cô ta còn nói, hiện tại cô ta cũng rất sợ hãi, hi vọng mọi người đừng đề cập đến chuyện này nữa, đây rõ ràng là lấy lùi làm tiến (*), thêm dầu vào lửa mà!”
“Ôi, mình chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy…”
Trong lòng Quý Ức cảm thấy ghê tởm, cô không thể nghe đoạn Video Đường Họa Họa gửi cho cô thêm nữa, liền thoát khỏi Wechat.
Quả nhiên, lần này Thiên Ca muốn mượn đoạn Video Hạ Quý Thần cố giết cô ta không thành kia để tranh thủ sự đồng tình của mọi người để trở lại ngành giải trí.
Đây không phải là lần đầu cô ta làm chuyện như vậy, năm năm trước, lúc đó không phải cô ta đã giẫm lên cô hay sao? Chỉ có điều, năm năm sau, người bị cô ta ta giẫm lên là Hạ Quý Thần. So với việc dùng cô làm bàn đạp để leo lên thì hành động của cô ta lần này càng khiến cô không chịu đựng được.
Có điều cô ta nghĩ cũng hay thật, cô ta cho rằng như vậy là có thể quay trở lại đỉnh cao sao?
Nghĩ tới đây, Quý Ức nhếch môi nở nụ cười lạnh.
Chỉ cần cô còn sống ngày nào thì cô ta đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.
Rồi sẽ có một ngày, cả thù mới lẫn hận cũ, cô sẽ tính với cô ta một lượt.
-----
Khi cô đến tòa nhà Khai Nguyên, cuộc họp báo của Thiên Ca đã sắp kết thúc.
Thông qua các nhân viên cho biết, Quý Ức biết được lúc này Thiên Ca đang được các đơn vị truyền thông phỏng vấn trong phòng hội nghị trên tầng hai.
Quý Ức không vội đi vào phòng hội nghị tìm Thiên Ca mà cùng Trang Nghi tìm một nơi kín đáo kiên nhẫn chờ đợi từng đơn vị truyền thông đi ra khỏi phòng hội nghị.
Sau khi các đơn vị truyền thông đi ra thì các phóng viên tham dự buổi họp báo cũng ra về, Quý Ức biết rằng cuộc phỏng vấn đã kết thúc, lúc này trong phòng chỉ còn lại Thiên Ca và một vài người cô ta tin tưởng.
Bấy giờ, Quý Ức mới đứng dậy đi về phía phòng họp.
Quý Ức không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa vào.
Thiên Ca đang ngồi trên ghế sofa đang nói chuyện cùng người đại diện của cô ta. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, tưởng rằng có đơn vị truyền thông nào đó đã bỏ sót nội dung phỏng vấn nên quay lại lần nữa, bọn họ lập tức ngưng cười, bày ra điệu bộ khóc lóc đáng thương, nhìn về phía cửa.
Khi Thiên Ca nhìn thấy Quý Ức, cô ta sững người, vài giây sau, vẻ mặt giả dối của cô ta thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
Thiên Ca tuy là nhìn Quý Ức nhưng lời của cô ta lại không phải nói với Quý Ức: “Tại sao cô ta lại ở đây?”
“Tôi không biết.” - Người đại diện của Thiên Ca lập tức lắc đầu, rồi nói tiếp: “Tôi sẽ yêu cầu cô ấy rời khỏi ngay bây giờ.”
Nói xong, cô ta vội đứng lên, nhưng còn chưa kịp đi về phía Quý Ức, thì Quý Ức đã vọt tới trước mặt Thiên Ca: “Cô chính là người đã phát tán Video của Hạ Quý Thần, đúng không?”