“Ừm” - Trần Bạch đáp. Anh ta vừa liếc nhìn phía sau lưng Quý Ức, vừa thuận miệng nói: “...Rất tốt! Rất tốt!”
Anh ta trả lời như vậy làm cho Quý Ức không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Cám ơn!” - Cuối cùng cô đành phải nói một câu để đáp lại sự quan tâm của anh ta.
“Không có gì!” - Trần Bạch trả lời rất nhanh. Ngừng một chút, dường như là cố gắng tìm chủ đề gì đó để nói, sau đó anh ta mở miệng: “Hôm nay quay phim, cô cảm thấy như thế nào? Miệng vết thương bên hông còn đau không?”
“Không đau!” - Quý Ức lắc đầu đáp.
“Không đau là tốt rồi...” - Trần Bạch không nhìn Quý Ức. Ánh mắt anh ta đảo một vòng khắp sảnh chính của khách sạn, có vẻ như là đang tìm ai đó.
“Cảm ơn!” - Quý Ức lại cảm ơn Trần Bạch một lần nữa. Thấy anh ta không định nói tiếp, cô cho rằng cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ đã xong, nên chủ động lên tiếng: “Trần trợ lý, nếu không có việc gì… tôi đi trước…”
“Đừng, đừng, đừng…” Trần Bạch giống như bị cái gì đó làm cho hoảng sợ, lo lắng nói.
Đùa gì vậy, nhiệm vụ chủ yếu của anh bây giờ là giữ chân cô ở đây, để cô là người cuối cùng lên lầu. Trong hành lang vẫn còn vài người chưa đi vào thang máy, điện thoại trong túi quần còn chưa có động tĩnh gì thì làm sao anh dám để cô đi…
Vừa nghĩ đến đây, Trần Bạch liền mở miệng nói: “Quý tiểu thư, tuy miệng vết thương đã cắt chỉ, nhưng cũng không có nghĩa là khỏi hẳn… Nếu như trong buổi quay phim ngày mai, cô có cảm thấy không thoải mái ở đâu thì nhất định phải nói với tôi… Trạng thái cơ thể không tốt sẽ làm ảnh hưởng đến cảnh quay, chúng ta nhất định phải giữ trạng thái tốt nhất khi quay phim, như vậy mới có thể làm người xem rung động…”
Quý Ức nhìn chằm chằm vào Trần Bạch đang huyên thuyên trước mặt, cau mày khó hiểu.
Sao cô cứ cảm thấy Trần Bạch là lạ thế nào ấy. Không giống như mọi ngày.
Quý Ức vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được Trần Bạch kỳ lạ ở đâu. Cô thấy Trần Bạch rốt cục đã ngừng nói, liền lễ phép đáp lại anh: “Cảm ơn Trần trợ lý quan tâm, tôi sẽ giữ trạng thái tốt nhất khi đến trường quay.”
“Ừm! Ừm... Tôi tin tưởng cô!” - Trần Bạch gật mạnh đầu đáp.
Sau khi trả lời Quý Ức, anh cảm thấy rất rõ điện thoại trong túi quần đang rung lên, lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua, là Hạ Quý Thần gọi tới. Dường như nhận được tin gì đó khiến anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Một giây sau, anh vội nói với Quý Ức: “Quý tiểu thư, không còn việc gì nữa, cô đi làm việc của cô đi.”
Quý Ức nghi hoặc nhìn Trần Bạch, sau đó mới nhẹ gật đầu nói: “Vậy thì… Trần trợ lý, tôi đi trước.”
“Được! Được!” - Trần Bạch mỉm cười gật đầu lia lịa.
Quý Ức kỳ quái nhìn Trần Bạch vài lần rồi nói: “Tạm biệt!” Sau đó quay người đi về phía thang máy.
Quý Ức đã sớm biết địa điểm họp mặt ở tầng hai.
Cho nên vừa ra khỏi thang máy, cô liền nhìn bảng hướng dẫn, muốn tìm xe “Hòe Hương Đình” ở đâu. Bên cạnh bỗng nhiên có một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc sườn xám bước đến, mỉm cười chân thành: “Xin hỏi... cô có cần tôi giúp gì không?”
"Hòe Hương Đình ở đâu?" - Quý Ức vừa hỏi vừa nghĩ thầm “Vừa hay bớt việc!”
“Tiểu thư, mời cô đi theo tôi!” - Nhân viên phục vụ mỉm cười làm động tác mời. Sau đó dẫn Quý Ức đi về phía bên phải, dọc theo hành lang phủ kín thảm đỏ.
Đến cửa “Hòe Hương Đình”, nhân viên phục vụ ngừng bước. Cô ấy cũng không giúp Quý Ức mở cửa, mà quay người nhìn về phía cô, nói: “Chính là ở đây, tiểu thư!”
“Cám ơn!” - Quý Ức lễ phép đáp.