Beta: Stuki^^
Giống như cũ, “Hạ Dư Quang” trả lời lại tin nhắn của cô rất nhanh, bất quá chỉ là không có trả lời vấn đề cô hỏi mà hỏi cô câu hỏi anh ấy thắc mắc: “Mãn Mãn, em ở một mình sao?”.
“Ừ ….”. Qúy Ức gửi đi một chữ, sau đó mới tiếp tục gõ gõ bàn phím, ý muốn giải thích cho “Hạ Dư Quang” biết là cô vì để không gian riêng tư cho cha mẹ nên không có ở Hải Nam.
Nhưng mà cô mới gõ được có mấy chữ thì lại đã nhận được tin nhắn của “Hạ Dư Quang”: “Bây giờ em đang ở chỗ nào?”.
Quý Ức cũng không có suy nghĩ nhiều, tiện tay gõ hai chữ “Lệ Giang” rồi gửi đi.
“Hạ Dư Quang”: “Chỗ nào của Lệ Giang?”.
“Có vị trí cụ thể hay không?”.
“Hạ Dư Quang” gửi qua hai cái tin nhắn liên tiếp, giống như đang rất nôn nóng.
Quý Ức còn chưa có kịp trả lời lại thì WeChat đã hiện lên thông báo nhắc nhở, cô thuận tay bấm vào, bấm vào xong thì chỉ thấy ba chữ “Hạ Dư Quang”, cô cũng không rõ “Hạ Dư Quang gửi tới cái gì nhưng vẫn đồng ý, đợi đồng ý xong thì cô mới phát hiện là định vị vị trí chung giữa hai người.
Quý Ức thuận tiện trả lời lại cho “Hạ Dư Quang” ở trong WeChat: “Anh Dư Quang, anh phát định vị vị trí chung làm gì?”.
Không biết có phải “Hạ Dư Quang” không cầm điện thoại hay không mà không thấy trả lời lại cho cô.
Ước chừng qua một phút đồng hồ, “Hạ Dư Quang” tắt đi định vị vị trí chung.
Quý Ức biết “Hạ Dư Quang” đang xem Wechat nên liền gửi qua một dấu chấm hỏi.
Cô đợi rất lâu, “Hạ Dư Quang” đã xem tin nhắn nhưng cũng không có trả lời lại, lúc này cô liền cho rằng “Hạ Dư Quang” không cẩn thận bấm trúng, nên không có gửi tin nhắn nữa.
Điện thoại an tĩnh được năm phút đồng hồ, Qúy Ức thấy “Hạ Dư Quang” vẫn chậm chạp không có trả lời lại, liền nghĩ thầm rằng chắc anh ấy ngủ rồi, hoặc là bận chuyện khác, cho nên cất điện thoại đi.
Cô chịu đựng đau đớn nơi cổ chân, muốn đứng lên để quan sát khách sạn nhưng còn chưa có đứng dậy thì điện thoại cô vừa mới cất vào túi xách lại vang lên.
Cô vội vàng dừng lại hành động mình chuẩn bị làm, lấy điện thoại từ trong túi xách ra, từ chỗ khóa màn hình cô có thể nhìn thấy tin nhắn của “Hạ Dư Quang”: “Mãn Mãn, em vẫn còn ở chỗ cũ sao?”.
Anh ấy hỏi cô có còn ở chỗ cũ không làm gì?
Quý Ức nhíu nhíu mày nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời lại: “Còn, làm sao vậy?”.
“Hạ Dư Quang”: “Mãn Mãn, em đứng im tại chỗ, đừng có đi lung tung”.
Anh Dư Quang bảo cô đừng có đi lung tung là có ý gì?
Quý Ức vừa định viết tin nhắn để hỏi thì “Hạ Dư Quang” lại gửi tới một cái tin nhắn nữa: “Anh gọi điện nói chuyện với em”.
Sau đó, điện thoại của Qúy Ức thật sự có người gọi đến, là của “Hạ Dư Quang”.
Quý Ức ấn nút nghe máy, cô theo thói quen hô một tiếng “anh Dư Quang”, nhưng đáp lại cô là một mảnh an tĩnh.
Cô biết Hạ Dư Quang sẽ không nói, cho nên cũng không có nói nữa.
Bên phía cô rất yên tĩnh, còn bên phía Hạ Dư Quang, thông qua điện thoại lâu lâu cô lại nghe thấy tiếng gõ gõ vang lên.
Quý Ức biết, “Hạ Dư Quang” là đang dùng tạp âm nho nhỏ để nói cho cô biết anh ấy đang ở đầu dây bên kia.
Kỳ thật âm thanh ấy nghe cũng không được xuôi tai cho lắm, nhưng Qúy Ức lại cảm thấy giống như âm thanh của tự nhiên, khiến cho tâm tình của cô vì Lâm Nhã mà khổ sở nặng nề, chuyển biến tốt hơn một chút.
Anh Dư Quang tuy không có hoàn mỹ, cũng không có khả năng nói chuyện với cô nhưng anh ấy lại có thể dùng phương thức im lặng như vậy để an ủi cô, làm cho cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Quý Ức cảm thấy trái tim mình đang được một bàn tay to lớn cùng ấm áp che chở, tâm tình cũng vì thế mà trở nên mềm nhẹ hơn rất nhiều.