Thậm chí anh ấy còn hoài niệm về thời gian hai người còn trẻ, tiếc cho những năm tháng hai người đã bỏ lỡ.
Cho nên lời xin lỗi muộn màng kia là nghiêm túc, lời đề nghị muốn trở lại như lúc trước của anh cũng là nghiêm túc.
Trái tim nàng giống như có vật gì cứa vào, trong lòng cô giống như những cơn sóng, không cách nào yên lặng được.
Một lúc sau hai người cũng không nói tiếp, Quý Ức mơ hồ nghe thấy tiếng bật lửa.
Cô hít thật sâu, muốn ổn định lại lòng mình nhưng căn bản không thể làm được.
Trái tim cô đập càng lúc càng nhanh, trong cơ thể giống như những cơn sóng lớn, càng lúc càng mạnh mẽ. Đôi chân cô cũng bắt đầu run lên, cô lui về sau một bước, tựa vào vách tường, nhìn chằm chằm đèn trên tường. Trong đầu cô chợt hiện lên những ký ức từ khoảng thời gian đó đến nay, những chuyện phát sinh giữa anh và cô hiện lên từng chút từng chút một…
Cô cảm giác rõ, trong lòng mình như có một dây gân bị hai ý niệm trong đầu dùng sức nắm kéo.
Tha thứ... không thể tha thứ... không thể tha thứ... tha thứ… Cứ liên tục nhiều lần như vậy cho đến cuối cùng, mọi thứ xung quanh cô đều trở nên mờ mịt.
“Anh Thần, thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta trở về thôi, để một mình Quý Ức ở phòng chờ lâu cũng không tốt…” - Không biết qua bao lâu, Quý Ức loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tô Hàn.
Chân mày cô giật giật, sau đó lại nghe thấy tiếng Hạ Quý Thần trả lời, mập mờ, không rõ: “Ừ!”
Ngay sau đó lại có tiếng bước chân truyền đến.
Quý Ức đang dựa vào vách tường, có chút hoảng loạn, lúc này mới chợt tỉnh táo.
Nếu bị bọn họ bắt gặp cô ở chỗ này, chẳng phải sẽ bị bọn họ phát hiện cô nghe lén cuộc đối thoại của họ?
Một giây kế tiếp, Quý Ức đứng thẳng người dậy, phản ứng cực nhanh, dựa theo đường cũ bước nhanh về phòng đặt.
Quý Ức vừa ngồi xuống ghế, sợ Hạ Quý Thần và Tô Hàn nhìn ra sơ hở gì, liền luống cuống lấy điện thoại ra cầm trên tay. Cô mở Weibo lên, giả bộ đang chăm chú xem, mắt nhìn điện thoại không chớp mắt.
Cô chưa kịp ngẩn mặt lên nhìn đã nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Quý Thần và Tô Hàn một trước một sau bước vào.
Quý Ức lập tức căng thẳng. Cô giả vờ đang chăm chú xem điện thoại, không để ý đến hai người đã vào phòng. Vừa rồi vì chạy về phòng quá nhanh nên hô hấp của cô có chút không đều.
Cô cố gắng ổn định lại tâm trạng trong lòng của mình, mãi cho đến khi xác định mình không lộ ra chút gì là mình không ổn. Lúc này mới giả vờ như mới phát hiện có người đi vào, nhìn về phía hai người: “A, hai người quay lại rồi à?”
Không biết có phải do tâm sự với Tô Hàn quá nhiều hay không mà gương mặt anh tuy không có biểu hiện gì quá nhiều nhưng vẫn có chút buồn buồn.
Chỉ nhìn qua một cái, Quý Ức lại nghĩ đến những gì mình mới nghe được, tim cô lại đập lệch đi một nhịp. Cô vội vàng nhìn ra cảnh đêm Tây Hồ ngoài cửa sổ: “Đồ ăn đã lạnh hết rồi, mọi người ăn no chưa? Có muốn gọi thêm gì không?”
Hạ Quý Thần không lên tiếng, im lặng kéo ghế ngồi xuống.
Tô Hàn trả lời lại: “Không cần!”
Quý Ức “Ừ” một tiếng, bởi vì trong lòng đang cố giấu tâm trạng nên cũng không nói gì thêm.
Sau đó nhờ Tô Hàn, mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu, bầu không khí trong phòng mới vui vẻ lại một chút.