Tô Hàn đã xuống xe nhưng Hạ Quý Thần vẫn còn ngồi làm việc với máy tính.
Anh không xuống xe, Quý Ức cũng không có cách nào xuống xe, chỉ có thể ngước đầu nhìn Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần giống như không phát hiện ánh mắt của cô, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Tô Hàn bắt đầu sốt ruột, lên tiếng thúc giục nhưng Hạ Quý Thần vẫn không có phản ứng. Anh ấy không để ý đến ánh mắt khó hiểu của ba người. Cho đến khi tâm tình đang rối loạn của anh vì bị Quý Ức nhìn không chớp mắt dịu xuống, anh mới khẽ khép máy tính lại, sau đó một tay đưa máy tính cho Trần Bạch ở cửa xe, rồi ưu nhã bước xuống xe.
---
Trần Bạch đặt bàn trước, đối diện cảnh đêm Tây Hồ.
Buổi tụ họp lần này có Tô Hàn chắc chắn sẽ có rượu nhưng giống như trước đây, anh ta vừa uống được hai ngụm rượu đã bắt đầu say, càng lúc càng nói nhiều.
Trần Bạch ngồi ăn chưa đến hai mười phút, do còn có công việc cần xử lý nên rời đi trước.
Tô Hàn uống được thêm một chút thì cơn nghiện thuốc lá đến. Anh đưa tay lục khắp người tìm bao thuốc lá, sau đó mới lấy một điếu, chưa kịp đưa đến miệng đã nghe thấy tiếng Hạ Quý Thần truyền đến: “Tô Hàn!”
Anh chỉ mới gọi hai chữ, cũng chưa nói điều gì nhưng Tô Hàn đã hiểu, vội cất điếu thuốc đi: “Theo trí nhớ của mình, ở trước mặt chị dâu…”
Chữ “chị dâu” vừa mới phát ra, Tô Hàn liền bị Hạ Quý Thần liếc nhìn. Anh ấy vội giả vờ bị sặc, ho khan một trận, sau đó mới nói tiếp: “… Ở trước mặt Quý Ức, Anh Thần có quy định, tuyệt đối không được hút thuốc lá.”
Tô Hàn quay đầu nhìn Quý Ức, nói: “Quý Ức... Khi còn đi học, cậu biết tụi mình sợ nhất cái gì không?”
Quý Ức lắc đầu: “Sợ nhất cái gì?”
“Sợ nhất cậu ngồi cùng với tụi mình!”
Tô Hàn bưng ly rượu lên, chậm rãi uống một ngụm: “Cả nhóm tụi mình không ai không hút thuốc lá nhưng hết lần này đến lần khác không được ngửi thấy một chút mùi thuốc lá nào. Anh Thần không bắt buộc tụi mình cai thuốc nhưng không cho phép tụi mình ở trước mặt cậu hút thuốc lá. Cái này chưa phải là biến thái nhất, cậu biết anh Thần còn có yêu cầu quá đáng nhất là gì không? Yêu cầu tụi mình ở trước mặt cậu, tuyệt đối không được có chút mùi thuốc lá nào. Cái này chẳng khác nào nói, mình bắt đầu lên cơn nghiện thuốc cũng không được trốn cậu đi hút thuốc…”
Thời còn đi học, Quý Ức biết Hạ Quý Thần không cho phép đám Tô Hàn hút thuốc trước mặt cô nhưng cô hoàn toàn không biết anh ấy yêu cầu bọn họ hà khắc như thế. Cô sau khi nghe Tô Hàn nói xong, theo bản năng liếc nhìn Hạ Quý Thần một cái. Có lẽ là do Tô Hàn tự nhiên nhắc tới chuyện cũ, làm anh ấy cũng có nhớ lại, vẻ mặt có chút sâu lắng.
Tô Hàn không thấy Quý Ức đang nhìn Hạ Quý Thần, vẫn cứ liên tục lắc đầu mắng vài tiếng: “Biến thái!”
Sau đó lại uống thêm ít rượu: “… Quý Ức, cậu biết lúc đó trong lòng tụi mình đều mắng anh Thần là cái gì không?”
“Cái gì vậy?” - Quý Ức thu ánh mắt lại, nhìn về phía Tô Hàn, có chút hiếu kỳ hỏi lại.
“Mắng anh Thần là bạo quân(*)! Đúng! Chính là bạo quân!” - Dừng lại một chút, Tô Hàn giống như nhớ ra chuyện buồn cười gì, khẽ cười hai tiếng. Sau đó nhìn Quý Ức hỏi tiếp: “Cậu có biết, lúc đó trong lòng tụi mình gọi cậu là gì không?”
Có thể là do đang uống rượu, Quý Ức cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ thuận miệng đoán ra tiếng: “Sủng phi?”
Hạ Quý Thần ngồi bên cạnh người Quý Ức, nghe được hai chữ “sủng phi” này, đầu ngón tay bỗng dưng run lên.
Bạo quân và sủng phi là trời sinh một đôi, cô…
Hạ Quý Thần nghiêng đầu nhìn Quý Ức, anh nhìn ra được cô chỉ vô ý nói ra. Nhưng khuôn mặt anh vẫn không nhịn được, hiện lên chút thỏa mãn.
***
(*) Bạo quân: Ông vua độc ác, tàn nhẫn.