Trình Vị Vãn không rõ có phải do trực giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt Hàn Tri Phản nhìn cô có chút lạnh lùng, trái tim cô cũng vì vậy mà bắt đầu lạnh dần lên.
Phụ nữ luôn có một loại trực giác trời cho ở phương diện này, Trình Vị Vãn hoàn toàn biết rõ tối nay Hàn Tri Phản muốn nói chuyện gì với cô.
Trong lòng cô bất giác trở nên hốt hoảng, cho dù Trình Vị Vãn hiểu rõ, đoạn tình duyên này chỉ là một trò bịp bợm được bố trí tỉ mỉ, nhưng cô vẫn sợ nó sẽ mất đi.
Bởi vì, cô đã từng yêu bằng cả con tim… Không đúng, là đang yêu bằng cả con tim…
Trình Vị Vãn không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Tri Phản, cô nhìn xuống và chỉ “ừ” một tiếng. Qua một lúc lâu cô lại lên tiếng: “Buổi tối về nhà ăn đi…”
"Quá phiền phức..."
"Không, không phiền phức." - Trình Vị Vãn không đợi Hàn Tri Phản nói cho hết lời, cô đã vội cắt đứt lời hắn, cô bổ sung: “Gần đây em có học được một món mới, vốn dĩ muốn nấu cho anh ăn…”
Hàn Tri Phản trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn thuận theo ý cô: "Tốt, vậy cô cứ bận rộn trước đi, đợi lát nữa xong việc thì xuống bãi đỗ xe tìm tôi.”
Kỳ thật Trình Vị Vãn đã xong việc rồi, nhưng cô vẫn chờ cho Hàn Tri Phản rời đi, cô ngồi lề mề ở tổ biên kịch một lúc lâu rồi mới xuống bãi đỗ xe tìm hắn.
“Cửu Trọng Cung” được khởi quay tại một phim trường ở ngoại ô Bắc Kinh, lái xe trở về thành phố hơi xa một chút. Trong lúc lái xe, Trình Vị Vãn sợ Hàn Tri Phản sẽ tìm chủ đề nói chuyện nên khi vừa lên xe, Trình Vị Vãn đã bày ra bộ dạng vừa mệt vừa buồn ngủ, cô nhắm mắt giả vờ thiu thiu ngủ.
Đến nhà Hàn Tri Phản xe vừa ngừng, Trình Vị Vãn lập tức xuống xe trước, chỉ bỏ lại một câu: “Em đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn” - sSu đó vội vã chạy đi.
Trình Vị Vãn mang một túi đầy đồ ăn tươi ngon trở về nhà Hàn Tri Phản, cô không trực tiếp tra chìa mở cửa như trước kia mà chỉ lịch sự gõ cửa.
Đợi đến lúc Hàn Tri Phản giúp cô mở cửa, cô mỉm cười với anh, nụ cười này cô đã luyện tập rất nhiều lần trên đường từ siêu thị trở về đây. Sau đó không đợi Hàn Tri Phản lên tiếng, Trình Vị Vãn đi thẳng xuống nhà bếp.
Nấu ăn xong xuôi cũng đã 8 giờ.
Trình Vị Vãn đứng trong nhà bếp, ngẩn người nhìn bàn cơm ba món chính một món canh do chính mình dọn, cô nhìn thật lâu rồi mới gọi Hàn Tri Phản vào dùng cơm.
Khi Hàn Tri Phản ngồi xuống, Trình Vị Vãn vẫn như trước đây, cô thân mật giúp hắn lấy cơm, múc canh, còn tự mình đưa đôi đũa đến bên tay hắn.
Trình Vị Vãn cũng tự lấy cho mình một chén cơm. Sau khi ngồi xuống, cô sợ hắn vẫn tìm cớ trò chuyện, cô bèn lên tiếng trước: “Em đói rồi, chúng ta mau ăn thôi.”
Trình Vị Vãn thật sự đói bụng, bây giờ cô đang mang thai, gần đây ăn nhiều vô cùng.
Sau khi nói xong, cô cũng mặc kệ Hàn Tri Phản có động đũa hay không, Trình Vị Vãn cúi đầu, ăn ngấu nghiến cơm của mình.
Lúc cô ăn xong một chén cơm, Hàn Tri Phản ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng: “Trình Vị Vãn.”
Trước đây hắn đều gọi cô là “Vãn Vãn”, bây giờ lại gọi thẳng tên ra thế này…
Trình Vị Vãn nắm chiếc đũa trong tay, bỗng dưng run lên sau đó vội vàng nói: “À... em vẫn chưa ăn no, lát nữa chúng ta hãy nói chuyện, được không?”
Nói xong, Trình Vị Vãn lại lấy cho mình một chén cơm đầy, cố gắng nhét hết vào miệng.
Hàn Tri Phản dựa vào thành ghế, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái đang cúi đầu ra sức ăn rồi lại ăn kia, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái. Hắn quay đầu đi chỗ khắc, một lúc lâu sau cảm giác nặng nề trong lồng ngực vẫn không có dấu hiệu tan biến. Hắn đứng dậy, đá phăng cái ghế sau lưng rồi nói: “Tôi ra ngoài đợi cô.”