Đợi lúc cô ngẩng đầu lên, nữ minh tinh kia và Quý Ức đã rời khỏi nhà hàng của hội trường, cô quay đầu nhìn một vòng nhà hàng, sau khi tìm thấy Dương Lê, cô cầm ly rượu đi về phía anh ta.
Đứng bên cạnh Dương Lê có mấy người, anh ta thấy Thiên Ca đi đến lập tức giới thiệu họ với cô.
Để lịch sự, Thiên Ca cạn ly với từng người.
Lúc cô ta đến, rượu trong ly đã không còn nhiều, uống chưa được hai ngụm đã hết.
Cô đang chuẩn bị nhìn xem có người bồi bàn nào đi qua không thì Dương Lê đã đưa ly rượu mình đang cầm trên tay vẫn chưa uống ngụm nào đến trước mặt Thiên Ca: “Tôi vẫn chưa uống, đợi một lát tôi sẽ lấy ly khác.”
Mọi người trước mặt đều đang chờ Thiên Ca nâng ly giới thiệu, Thiên Ca nghe Dương Lê nói như thế liền nói “Cảm ơn”, sau đó giơ tay đón lấy ly rượu.
Chào hỏi hết một vòng người ở đó, Thiên Ca tiếp tục nói chuyện phiếm với mấy người đó một lúc rồi mới quay đầu nhìn Dương Lê: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Dương Lê xin lỗi mấy người đứng trước mặt sau đó cùng với Thiên Ca đi đến chỗ không có người ở phía bên cạnh.
“Mọi việc đã thu xếp xong, Tiểu Ương dắt cô ấy lên lầu rồi…”
Dương Lê không đợi Thiên Ca nói hết liền ngắt lời cô: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh một lát, nếu tiện cô đi cùng tôi, ở đây đông người, sự việc cụ thể chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Thiên Ca không hề cảm thấy có điều gì không ổn trong lời nói của Dương Lê nên gật đầu, đưa ly rượu cho người bồi bàn vừa đi qua, sau đó vừa cùng Dương Lê nói những chuyện bên lề vừa rời khỏi nhà hàng.
Thiên Ca nhìn về phía hành lang nhà vệ sinh không bóng người, lúc này mới nói tiếp vấn đề vừa rồi: “… Anh xuống lầu 8 tìm Tiểu Ương, cô ấy sẽ đưa thẻ phòng cho anh, thời gian cũng sắp đến rồi, thuốc của Quý Ức chắc cũng có tác dụng rồi… nhớ kỹ chuyện anh hứa với tôi, nhất định phải đưa video cho tôi sớm nhất với độ nét cao nhất và gửi cho Tiểu Ương, sau đó làm tiếp chuyện anh muốn làm. Đêm hội từ thiện đêm nay có nhiều người như vậy, một lát nữa tôi sẽ phát lên cho tất cả mọi người xem…”
----
Tạ Tư Ngọc sau khi sảy thai xuất viện trở về nhà thì không hề ra khỏi cửa.
Nếu không phải đêm nay cô sớm nghe ngóng được Trần Minh Đạt sẽ đến tham gia đêm hội từ thiện thì cô cũng sẽ không ra khỏi nhà.
Mặc dù cô và Trần Minh Đạt không gặp nhau chỉ nửa tháng ngắn ngủi nhưng Tạ Tư Ngọc cảm giác đã lâu như nửa thế kỷ.
Trần Minh Đạt hiện tại so với Trần Minh Đạt trong ký ức của cô không có khác biệt gì quá lớn, hắn mang giày da phong độ, điều khác biệt duy nhất là cô đứng trước mặt hắn nhưng hắn lại làm như cô không hề tồn tại mà tiếp tục cười nói với những người bên cạnh.
Mặc dù cô và Thiên Ca nói chuyện một lúc nhưng cô luôn chú ý đến Trần Minh Đạt.
Đến lúc cô nhìn lại thì không biết Thiên Ca đã đi đâu rồi, không thấy trong nhà hàng nữa, còn Trần Minh Đạt đang nói chuyện với những người kia lại bấm điện thoại vừa được rút ra từ túi quần, cũng không biết là ai nhắn đến, mặt hắn lộ ra nụ cười, sau đó hắn nâng ly rượu cạn ly với từng người rồi quay người nhìn về phía cửa nhà hàng với vẻ muốn rời đi.
Trong lòng của Tạ Tư Ngọc vẫn chưa kịp phản ứng thì cô đã đi đến trước mặt Trần Minh Đạt và chặn đường hắn.