Beta: Stuki^^
Trong điện thoại tĩnh lặng vài giây mới có giọng nữ truyền đến, cách điện thoại di động nhưng Qúy Ức vẫn có thể cảm nhận được hơi thở đầy sự “tri thư đạt lễ” của người kia: “Cô khỏe, tiểu thư Qúy Ức, tôi là Trình Vãn”.
*Tri thư đạt lễ: có học vấn và hiểu biết lễ nghĩa
Trình Vãn … Qúy Ức nắm di động, đại não trống rỗng, vẫn nghĩ mình đang xuất hiện ảo giác, một lúc mới chần chừ lên tiếng: “Trình Vãn?”
“Là tôi, tôi là Trình Vãn”. Trong điện thoại, Trình Vãn vẫn dùng ngữ điệu như lúc nãy, khẳng định với Qúy Ức xong liền vào thẳng vấn đề: “Thật ngại vì đã đường đột quấy rầy cô. Tình huống là như thế này, tiểu thư Qúy Ức, một người bạn của tôi hai ngày trước có đề cử cô với tôi, tôi đã xem qua các tác phẩm trước kia của cô, cảm thấy khí chất của cô rất thích hợp với vai nữ phụ số 2 trong “Tam thiên si”, tôi làm biên kịch nên cũng có quyền lựa chọn diễn viên, cho nên tôi muốn hỏi cô một chút, cô đối với vị trí nữ phụ số 2 có hứng thú không? Nếu cảm thấy hứng thú thì cho tôi một giờ hẹn, tôi sẽ an bài người cùng cô gặp mặt nói chuyện, có thể chứ?”
Giọng điệu của Trình Vãn không nhanh không chậm, đại não của Qúy Ức cũng hoàn toàn như giọng điệu của Trình Vãn. Buổi tối mấy hôm trước, chuyện cô còn đang tâm tâm niệm niệm nay bỗng nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt, suy nghĩ đột nhiên biến thành hiện thực khiến Qúy Ức có chút không tin nổi, cho nên đầu dây bên kia Trình Vãn đã nói xong từ lâu mà cô vẫn chưa có phản ứng.
Trình Vãn đại khái là chờ có chút lâu nên lại mở miệng: “Qúy Ức tiểu thư, cô còn ở đó không?”
Lúc này Qúy Ức mới đột nhiên hoàn hồn: “Có, tôi ở đây!”.
Dừng một chút, Qúy Ức lại vội vàng nói: “Tôi nghe thấy những lời ngài vừa nói cảm thấy thật cao hứng, được ngài chú ý là vinh hạnh của tôi. Thời gian gần đây tôi rất nhàn rỗi, khi nào ngài an bài người xong xuôi thì cứ liên hệ với tôi”.
“Được, vậy hẹn sớm gặp mặt!”.
Qúy Ức đợi Trình Vãn cắt đứt điện thoại xong mới chậm rãi buông di động.
Cô đối với việc mẹ liên tục dò hỏi “Ai gọi điện thoại tới vậy?” chỉ im lặng không có trả lời, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, hương vị đậm đà theo yết hầu lan tràn xuống dạ dày, lúc này cô mới biết được mình thật sự không có nằm mơ mà là chân thật!
Tác giả Trình Vãn của “Tam thiên si” tự động liên hệ với cô.
Nói cách khác, nếu thật sự bà ấy nhìn trúng cô thì vai nữ phụ số 2 khả năng thuộc về cô là rất lớn!
Tuy rằng không phải là vị trí nữ chính nhưng đối với một người đã yên lặng 3 năm như cô thì vẫn xem như là một kinh hỉ lớn.
Trình Vãn gọi điện đến khiến Qúy Ức kinh hỉ kéo dài thẳng đến lúc về nhà, ăn cơm chiều, tắm rửa xong, nằm lên giường.
Cô không ngủ được cứ nằm ôm chăn, lăn qua lăn lại nghĩ về cuộc điện thoại lúc chiều của Trình Vãn, càng nghĩ Qúy Ức càng phấn chấn nên không có tinh thần để ngủ, cuối cùng cô liền xuống giường, mặc áo khoác rồi bước ra ban công xem cảnh đêm.
Cô nhìn nhìn, không biết như thế nào trong đầu lại nhớ tới câu nói mà Trình Vãn nói trong điện thoại: “Một người bạn hai ngày trước có đề cử cô với tôi”.
Cả buổi chiều lẫn buổi tối cô đều vui mừng mà quên mất tin tức quan trọng như vậy.
Có một người bạn đề cử cô với Trình Vãn, người bạn kia là ……..
P/s: Qúy Ức lại nghĩ là ai giúp mình nữa đây! Ta thề ta chưa có đọc chương sau mà ta đã biết là ai rồi TT *Khóc một ngàn dòng sông* – *hiu hiu*