Câu nói “Ý nghĩa tồn tại của YC là vì Quý Ức” cứ quanh quẩn thật lâu bên tai anh, thật lâu... không biến mất.
Lần này, văn phòng đã hoàn toàn rơi vào im lặng.
Đợi đến khi trong lòng Trần Bạch ổn định lại thì đã qua một khoảng thời gian khá lâu, anh nhìn bóng dáng của Hạ Quý Thần muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Ngay khi anh còn đang do dự, thì điện thoại trong túi quần vang lên.
Trần Bạch ngừng suy nghĩ, lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, là Trang Nghi gọi tới. Anh vội vàng nhấn nút nghe: “Chuyện gì vậy, Trang Nghi?”
Hạ Quý Thần vốn không chút phản ứng, vừa nghe thấy hai chữ “Trang Nghi” thì có hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Trần Bạch.
Trần Bạch phát giác được động tĩnh của Hạ Quý Thần, anh lập tức hiểu rõ, vội lấy điện thoại di động từ trên tay xuống, chọn chế độ rảnh tay.
Giọng của Trang Nghi vang lên rất rõ trong điện thoại: “Trợ lý Trần, chuyện là vầy, hiện tại, Quý Ức có chút khác thường.”
Trần Bạch vô thức ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Quý Thần, nhìn thấy lo lắng hiện lên trên mặt anh ấy, anh vội lên tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Thật ra lúc sáng, sau khi rời khỏi phòng họp số 2, trạng thái của Quý Ức cũng đã không được tốt. Lúc anh dẫn bác sĩ Hạ đến, tuy vẻ mặt của cô ấy rất bình tĩnh, thoạt nhìn không khác gì bình thường, nhưng anh không biết đâu, nguyên cả buổi sáng cô ấy đều giữ nguyên một tư thế, ngồi trong văn phòng của Hạ tổng, một câu cũng không nói, nhìn chỗ nào thì nhìn rất lâu, mắt cũng không chớp lấy một cái.”
Mặc dù vẫn nhìn vào màn hình điện thoại, nhưng khóe mắt Trần Bạch lại liếc thấy cánh tay đang rủ xuống của Hạ Quý Thần.
Anh thấy rất rõ đầu ngón tay của Hạ Quý Thần có hơi run rẩy.
Đầu dây bên kia, Trang Nghi vẫn đang tiếp tục thuật lại tình huống của Quý Ức: “Hơn mười một giờ, anh có đến dặn tôi dẫn Quý Ức xuống lầu ăn cơm. Tôi nói lại với cô ấy, cô ấy đã đồng ý, tôi cứ cho là cô ấy đói bụng, nhưng từ lúc tôi chọn xong món, bưng đến trước mặt cô ấy, cho đến bây giờ cô ấy cũng không ăn một chút nào. Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, ban đầu cô ấy còn đáp lại tôi, nói không có gì. Nhưng bây giờ, tôi nói gì với cô ấy, cô ấy cũng không để ý đến, dường như tâm trí đã bay đi đâu rồi, cứ ngồi cầm đũa đờ ra đấy...”
Trang Nghi còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần đứng cạnh cửa sổ bỗng nhiên quay người, bước nhanh về phía cửa phòng làm việc.
Trần Bạch quay đầu liếc nhìn Hạ Quý Thần, rồi nói với Trang Nghi một câu “Tôi biết rồi”, sau đó lập tức cúp điện thoại, đuổi theo phía sau Hạ Quý Thần.
Vào thang máy đi thẳng xuống lầu hai.
Từ tháng máy bước ra, Hạ Quý Thần đi thẳng vào căn tin công ty.
Ngày thường, Hạ Quý Thần chưa lần nào xuất hiện trong căn tin. Hôm nay, anh đột nhiên đẩy cửa bước vào, khiến cho toàn bộ căn tin vốn đang ồn ào thoáng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hạ Quý Thần đứng ở cửa ra vào, hết nhìn đông lại nhìn tây, chỉ trong chốc lát anh đã tìm thấy Quý Ức đang ngồi cạnh cửa sổ phía đông. Anh lập tức bước đến đó trong cái nhìn soi mói của toàn bộ nhân viên YC có mặt trong căn tin lúc này.
Trang Nghi thấy Hạ Quý Thần, lập tức đứng dậy: “Hạ tổng.”
Hạ Quý Thần không để ý đến Trang Nghi, mà trực tiếp đi đến trước mặt Quý Ức, rồi mới ngừng lại.
Anh nhìn xuống bàn ăn, thức ăn hoàn toàn không được động đến, giống với miêu tả của Trang Nghi khi gọi cho Trần Bạch vừa nãy.