Beta: Stuki^^
Trong bếp, Hạ Qúy Thần vừa xoay người định lấy muỗng liền thấy Qúy Ức đứng ở cửa.
Hắn giật giật môi, suýt nữa buột miệng nói ra hai chữ “đã tỉnh” nhưng rất nhanh liền ý thức được mình lúc này đang là Hạ Dư Quang nên vội vàng xoay đầu, điều chỉnh lửa nhỏ đi một chút rồi mới bước chân đi đến trước mặt Qúy Ức.
Quý Ức lúc này mới thu hồi lại tinh thần, mở miệng kêu một lần nữa: “Anh Dư Quang”.
Hạ Qúy Thần không nói chuyện mà vươn tay sờ sờ cái trán của Qúy Ức, xác định cô đã khôi phục lại như bình thường mới rút tay về. Sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vào mục tin nhắn soạn một đoạn lời muốn nói ra rồi đưa tới trước mặt của Qúy Ức: “Cơm chuẩn bị xong rồi, em đi rửa mặt trước đi”.
Qúy Ức cười nhạt, “ừ” một tiếng nhưng vẫn tiếp tục đứng ở chỗ cũ một lát rồi mới trở về phòng ngủ.
Đợi đến khi cô rửa mặt xong, trở lại phòng bếp thì đồ ăn đều đã được bày biện hết lên bàn.
Bởi vì Hạ Dư Quang không thể nói chuyện nên khi cùng ăn cơm, trên cơ bản Qúy Ức đều không có mở miệng nói chuyện, bây giờ cô cũng duy trì thói quen như cũ.
Vì thế trên bàn cơm đặc biệt yên tĩnh, trừ bỏ lâu lâu sẽ có tiếng vang phát ra do chén đũa va chạm thì không còn âm thanh nào khác.
Cơm nước xong xuôi, Qúy Ức định đứng lên dọn dẹp lại bị “Hạ Dư Quang” ngăn cản, hắn soạn một hàng chữ trên điện thoại rồi đưa tới trước mặt cô “Không cần dọn dẹp, anh đã thuê người giúp việc, chút nữa họ sẽ tới”.
Hạ Qúy Thần để điện thoại ở trước mặt Qúy Ức một lúc mới lấy trở về, hắn xóa dòng chữ lúc nãy rồi soạn một đoạn mới: “Trước tiên em cứ đi nghỉ một chút đã, đợi lát nữa rồi uống thuốc”.
………….
Qúy Ức tuy rằng không còn sốt nữa nhưng cũng không phải khỏi hoàn toàn, sau khi uống thuốc xong, đại khái là do tác dụng của thuốc, cả người hơi nặng nề liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Qúy Ức không nhìn thấy Hạ Dư Quang nhưng lại thấy người giúp việc mà hắn thuê.
Người giúp việc thấy cô đi ra lập tức cười hỏi: “Tiểu thư, cô đã tỉnh?”
Qúy Ức “ừ” một tiếng rồi lại nhìn khắp phòng.
Người giúp việc đại khái là biết cô muốn tìm gì, không có chờ cô mở miệng liền lên tiếng trước: “Tiểu thư, tiên sinh không có ở nhà, buổi chiều tiên sinh đã ra ngoài. Lúc tiên sinh đi ra ngoài có dặn tôi nói lại với tiểu thư là cậu ấy có chút việc, không có ăn cơm tối ở nhà, kêu cô không cần đợi cậu ấy”.
Qúy Ức “ồ” một tiếng tỏ vẻ đã biết, cũng không có nói thêm cái gì.
………….
Ở nhà ngây người cả ngày, sau khi ăn cơm tối xong Qúy Ức liền xuống lầu dạo một vòng trong tiểu khu. Lúc trở về, cô đứng ở cửa đổi giày liền nhìn thấy giày của Hạ Dư Quang.
Đổi xong dép lê Qúy Ức liền đi vào phòng khách, đúng lúc thấy người giúp việc đang bưng một tách trà nóng từ trong phòng bếp đi ra, Qúy Ức mở miệng hỏi: “Anh Dư Quang đã về rồi sao?”
Người giúp việc đáp lại: “Vâng, tiên sinh đang ở trong thư phòng”.
Tầm mắt của Qúy Ức dừng lại trên khay trà mà người giúp việc đang bưng, cô nghĩ nghĩ một chút cảm thấy mình còn chưa có nói cảm ơn với anh Dư Quang liền mở miệng: “Đưa cho tôi, tôi mang vào cho”.
Người giúp việc vội vàng đem khay đưa cho Qúy Ức.
Bởi vì Hạ Dư Quang không thể nói chuyện cho nên Qúy Ức lễ phép gõ gõ cửa mấy cái rồi mới đẩy cửa ra, cô liếc mắt một cái liền thấy Hạ Dư Quang: “Anh Dư Quang”
“Hạ Dư Quang” ngồi ở trước bàn làm việc, anh giống như là không có nghe thấy Qúy Ức nói, mắt không chớp nhìn chằm chằm máy tính không chút phản ứng.
Qúy Ức cho là Hạ Dư Quang đang tập trung tinh thần xử lý chuyện gì đó quan trọng nên không tiếp tục lên tiếng quấy rầy mà tự động đi qua chỗ anh ấy, lúc cô đặt tách trà xuống khóe mắt lại lơ đãng nhìn tới màn hình máy tính của “Hạ Dư Quang” ………..