Khi cô chính tai nghe được từ trong miệng anh nói ra mạnh mẽ những lời bao che cho sai lầm của cô với Thiên Ca, máu huyết trong người cô đã không ngừng trào sôi.
Nếu như nói lúc trước cô suýt nữa bị Lâm Chính Ích làm nhục, anh ta vì anh Dư Quang mới đến giúp cô, vậy thì tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, anh Dư Quang căn bản còn chưa biết rõ tình huống, nhưng anh ta đã ra mặt giúp. Giống như năm đó, khi bọn họ còn học lớp 10 ở Tô Thành, người mà đi đâu cũng được mọi người khách khí gọi một tiếng “Thần ca”, chỉ cần cô nhíu mày một cái, thì anh ta sẽ lập tức xông lên giơ nắm đấm ra, chính là anh ta - Hạ Quý Thần.
Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần, phút chốc bỗng hoảng hốt.
“Còn nữa, không phải cô hỏi tôi có nghe được đoạn đối thoại giữa hai người hay không sao?” Hạ Quý Thần lại mở miệng, giọng điệu vẫn lạnh lẽo vô tình như trước.
“Có, tôi có nghe thấy, không thiếu một chữ, tất cả tôi đều nghe thấy hết nhưng như vậy thì đã sao?”
Nói đến đây, vẻ mặt Hạ Quý Thần toát lên sự ngông cuồng, trong giọng nói khó giấu được sự kiêu ngạo: “Trong thế giới của Hạ Quý Thần tôi, không có công bằng, chỉ có cô sai, cô ấy đúng!”
“Cô muốn nói lý lẽ trong công việc với tôi à? Tất cả những việc tôi vừa làm, đó là lý lẽ mà tôi cho cô đấy! Hiện tại đã có được câu trả lời rõ ràng rồi, chẳng phải cô nên cút đi hay sao?”
Dù cho Thiên Ca có giữ vững vẻ bình thản đến mức nào đi nữa, thì khi nghe được từ “Cút” thoát ra từ trong miệng Hạ Quý Thần, vẻ mặt cô ta cũng tái nhợt đi.
Trong mắt cô ta tràn đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần một lúc lâu, dường như còn muốn nói gì đó nhưng môi chỉ mấp máp mấy cái, nước mắt đã như nước tràn đê, từng giọt từng giọt lăn xuống.
Cô ta vội vàng giơ tay lau nước mắt trên mặt, sau đó không nói gì nữa. Giống như không biết phải tỏ thái độ như thế nào, chỉ quay người giẫm giày cao gót, vội vã đi về phía thang máy.
Quý Ức cho rằng chuyện này đến đây là đã kết thúc, nhưng cô không ngờ rằng ngay sau khi Thiên Ca rời khỏi, Hạ Quý Thần lập tức quay người về phía nhân viên phục vụ mà hắn bảo ở lại khi nãy, căn dặn: “Ngay cả mặt sàn ở trước cửa này cô cũng phải dọn dẹp cho sạch, nhớ rõ, phải dùng nước lau sàn!”
Lúc nghe được rõ ràng những lời Hạ Quý Thần nói, Quý Ức trông thấy rất rõ bước chân Thiên Ca lảo đảo suýt nữa thì té ngã trên mặt đất. Sau đó bước đi của cô ta bỗng như biến thành chạy.
Nhân viên phục vụ đáp lại Hạ Quý Thần một tiếng "Vâng", cầm nước lau sàn và cây lau nhà bước nhanh về phía hành lang.
Hạ Quý Thần cũng không quan tâm tới nhân viên phục vụ đang chăm chú lau dọn, anh ta xoay người đi vào trong phòng, sau đó giơ tay lên, chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Tiềng đóng cửa "rầm" vang lên, Quý Ức mới giật mình tỉnh lại sau mọi chuyện xảy ra vừa rồi, cô vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần đang đứng bên cạnh mình.
Vẻ mặt anh ta âm u khiến cô có hơi sợ, dường như anh ta biết được là Quý Ức đang nhìn mình, ngón tay thon dài đang giữ chốt cửa chậm rãi thu về. Sau đó anh ta từ từ xoay người nhìn về phía Quý Ức.
Đáy mắt anh ta không còn bình tĩnh như lúc nãy, mà có vô số cảm xúc quay cuồng lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Anh ta như vậy nhìn còn đáng sợ hơn nhiều so với thái độ vô cùng giận dữ khi đối mặt với Thiên Ca...
Trái tim Quý Ức bỗng nhiên bất an đập liên hồi, vốn đang dựa vào vách tường, lúc này cô càng dán chặt người vào tường hơn.
Động tác rất nhỏ của cô dường như làm ảnh hưởng đến anh ta, mặt anh ta đanh lại lập tức nói: “Quý Ức, chẳng lẽ cô không có não hay sao?”