Cảm giác áp bức đó khiến giọng nói của Trang Nghi cũng yếu đi rất nhiều: "Từ ngày đầu tiên quay phim, hắn ta cứ nhìn chằm chằm Tiểu Ức, ban đầu Tiểu Ức không có cảnh diễn chung với hắn thì còn chịu đựng được, sau này khi bắt đầu đóng chung, lúc quay phim hắn ta luôn lợi dụng động tay động chân với Tiểu Ức".
Sắc mặt Hạ Quý Thần lạnh băng.
Trang Nghi như nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh, cô hoảng sợ nhìn anh không nói nên lời, cúi mắt xuống tiếp tục thành thật khai báo: "... Tiểu Ức biết hắn ta có ý đồ xấu nên vẫn luôn trốn tránh, nhưng hôm qua lúc quay phim, Dương Lê lại bắt đầu quá đáng, trong kịch bản vốn là hắn phải nắm cổ tay Tiểu Ức, nhưng hắn ta lại nắm lấy vai Tiểu Ức, xé rách cả quần áo, nếu không phải Tiểu Ức phản ứng nhanh, thì e là đã phải mất mặt trước toàn bộ đoàn làm phim..."
Trang Nghi nói đến đây thì không dám nói tiếp.
Cô cảm giác Hạ Quý Thần vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể cầm dao giết người.
Hai người yên lặng một lúc thì Hạ Quý Thần lại gằn giọng: "Nói tiếp".
Trang Nghi đâu dám làm trái ý Hạ Quý Thần, thấy anh ra lệnh thì vội vàng mở miệng nói ngay như người máy bị điều khiển: "Vết thương trên vai Tiểu Ức là do lúc bị hắn ta nắm đó gây nên".
"Lúc ấy tôi và Đường Họa Họa đã định gọi điện cho Trần Bạch rồi, nhưng Tiểu Ức lại ngăn, cô ấy nói thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao cũng sắp quay xong rồi, nhịn một chút là được".
"Nhịn?" - Hạ Quý Thần không kìm được cơn nóng giận, cắt ngang lời Trang Nghi:
"Người phụ nữ của tôi mà cần phải nhịn sao?"
Nghe Hạ Quý Thần hét lên, Trang Nghi cũng khẽ run người, trong lòng thầm nhủ, có phải cô nói cần nhịn đâu, tại sao lại bị mắng chứ?
"Sau đó thì sao?" - Bởi vì nổi giận, giọng nói bình thản của Hạ Quý Thần vẫn có vẻ dọa người.
Trang Nghi không dám thở mạnh, ngồi yên trên ghế nói tiếp như đã học thuộc lòng: "... Có lẽ Dương Lê cũng sợ trêu ghẹo Tiểu Ức nhiều lần sẽ bị mọi người nhìn ra sơ hở, sau đó hắn thành thật hơn nhiều, nhưng buổi tối lúc quay cảnh cuối cùng, hai người để nguyên áo quần nằm trên một chiếc giường, vốn là giả vờ ngủ không đụng chạm gì nhau, nhưng mà, nhưng mà..."
Trang Nghi lắp bắp không đủ can đảm nói hết câu, mãi đến khi nhìn thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của Hạ Quý Thần, cô mới nhắm mắt lại, thấy chết không sờn mà nói hết: "... Dương Lê lén lút sàm sỡ Tiểu Ức, Tiểu Ức đạp hắn xuống giường ngay tại chỗ, sau đó Tiểu Ức nói muốn tìm thế thân, rồi dẫn Họa Họa đi. Có lẽ Dương Lê thấy xấu hổ quá nên lỗ mãng nói rất nhiều lời khó nghe với Tiểu Ức, còn đụng đến anh, nên Tiểu Ức mới bực mình quay lại, tát cho hắn hai cái, Dương Lê nói sẽ không bỏ qua đâu, hắn sẽ đăng lên mạng, khiến cho Tiểu Ức thân bại danh liệt..."
"Hắn sao?" - Hạ Quý Thần hừ lạnh coi thường, vừa nói xong anh rút ngay một tờ tiền màu hồng trong túi ra, đặt lên bàn, nói với người phục vụ đứng cách đó không xa "Tính tiền", sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
"Hạ tổng." - Trang Nghi vô thức đứng lên.
Bước chân của Hạ Quý Thần không ngừng lại.
Trang Nghi vội vàng đuổi theo.