Ninh Ngưng thấy Quý Ức không nói gì trong điện thoại, chắc là cho rằng cô đang chần chừ, cầm điện thoại dừng mấy giây rồi nói tiếp.
“Hạ Quý Thần thật sự rất yêu cô, lúc trước ở một thị trấn nhỏ nước Pháp, ngày nào anh ấy cũng tới quán bar mà tôi làm việc để uống rượu, lúc đầu tôi nghĩ là vì anh ấy hay tới thôi, sau này tôi mới biết là không phải như vậy, anh ấy hay tới là vì màn hình ở quán bar có chiếu quảng cáo của cô…”
“Vì vậy mà tôi mới để ý tới Hạ Quý Thần, bởi vì tôi là người pha chế rượu, anh ấy ngồi trong bóng tối, lúc đó ngay cả dáng vẻ của anh ấy trông như thế nào tôi còn không biết, chỉ đơn giản là tò mò, lúc đi vào nhà vệ sinh, cố ý đi vòng qua anh ấy và đó là lần đầu tôi nghe thấy tên cô, anh ấy uống say đến quên trời quên đất, nằm dài trên bàn, luôn miệng gọi Tiểu Ức…”
Nghe đến đây, Quý Ức khẽ mím môi một cái, cô vẫn không lên tiếng.
“… Cũng cùng đêm hôm đó, lúc tôi tan làm về nhà, nhìn thấy anh ấy ngồi xổm bên đường, tôi gọi anh ấy mấy lần, anh ấy cũng không thèm để ý tới tôi, sau đó cuối cùng thì anh ấy cũng ngước mặt lên, tôi tưởng anh ấy nhìn tôi, sau này tôi mới biết, anh ấy nhìn lên màn hình quảng cáo phía sau lưng tôi, đó là quảng cáo của cô.”
“Tiếp sau đó thì anh ấy ngất đi, tôi đưa anh ấy tới bệnh viện. Sau khi tôi tỉnh dậy, nhìn thấy anh ấy đứng kế bên giường, vừa hút thuốc vừa nhìn vào điện thoại, ngón tay anh ấy định chạm vào màn hình mấy lần nhưng đều rút lại. Lúc tôi đến gần mới nhìn thấy anh ấy đang muốn bấm vào số điện thoại của cô, tôi liền hỏi, muốn gọi cho cô nhưng tại sao lại không gọi, tại sao không nghe theo tiếng gọi của trái tim. Anh ấy trả lời tôi, anh ấy đang nghe theo tiếng gọi trái tim đấy, rất lâu rất lâu về sau tôi mới hiểu, anh ấy dùng cách đó để nhớ về cô, anh ấy thật sự chưa từng nghĩ tới việc muốn gọi điện thoại cho cô, anh ấy nghĩ rằng bởi vì thích một người, là không thể không liên lạc với cô ấy, còn thật sự yêu một người thì lại không làm được điều này.”
Quý Ức khép mi lại che đi khoé mắt cay.
Ngay sau đó, cô ấn vào nút loa ngoài của điện thoại, mở lịch trình trong điện thoại ra xem.
“Khoảng nửa năm, anh ấy cứ trong tình trạng say khước, uống đến mức xuất huyết dạ dày, bác sĩ nghiêm khắc cảnh cáo anh ấy, bảo anh ấy không được uống nữa, nếu còn tiếp tục uống sẽ mất mạng!”
“Hơn một năm nay, khoảng thời gian mà tôi và anh gặp nhau thật sự không nhiều, lúc nhìn thấy anh ấy, rất ít khi thấy anh ấy có thể ngủ một giấc đến trời sáng...”
8 giờ tối của hai hôm sau, là sự kiện liên hoan phim truyền hình mỗi năm tổ chức một lần…
Ánh mắt của Quý Ức vẫn nhìn chằm chằm vào bảng lịch trình, toàn thân bất động.
“Cô Quý, tôi nói nhiều với cô như vậy, mục đích là muốn cô biết, Hạ Quý Thần thật sự yêu cô, anh ấy không muốn liên luỵ cô, nhưng tôi thấy không sao cả, hai người yêu nhau thì nên ở bên nhau, mặc kệ thế giới nói gì…”
Ninh Ngưng nói rất lâu trong điện thoại, thấy Quý Ức từ đầu đến cuối không có ý lên tiếng, cô ấy không chắc Quý Ức có muốn giữ Hạ Quý Thần lại không, cô lại nói: “Cô Quý? Cô Quý?”
Cô ấy gọi “Cô Quý” mấy lần, nhưng không có hồi âm, lúc chuẩn bị gọi tiếp, Quý Ức đang nhìn chằm chằm vào lịch sự kiện “Liên hoan phim truyền hình” trên màn hình điện thoại, bỗng nhiên lên tiếng: “Có phải là nếu tôi quay về trạng thái ban đầu với hai bàn tay trắng thì anh ấy sẽ về lại bên tôi không?”