Hàn Tri Phản không thể nhìn rõ ánh mắt của Trình Vị Vãn nhưng từ dáng vẻ của cô, anh có thể biết rằng cô đang vô cùng đau khổ.
Sau khi đoàn người đó vừa tiến vào hội trường thì cánh cổng ra vào bị đóng lại, Trình Vệ Quốc biến mất sau cánh cửa, Trình Vị Vãn như bị đóng băng vậy, ánh mắt vẫn còn nhìn về hình bóng vừa rời đi của Trình Vệ Quốc.
Không lâu sau, từ trong hội trường vọng ra những tiếng vỗ tay liên hồi, sau đó tiếng của Trình Vệ Quốc cũng cất lên.
Lúc này, Trình Vị Vãn mới thu lại ánh mắt đang nhìn về cánh cửa hội trường, mặt cô rủ xuống, lùi ra sau mấy bước dựa người vào tường.
Cô không rời đi, Hàn Tri Phản cũng không rời đi.
Khoảng một giờ trôi qua thì đến thời gian nghỉ ngơi, cả hội trường huyên náo trở lại, không ít sinh viên tụ thành đám đi ra khỏi hội trường, đi về phía nhà vệ sinh gần thư viện.
Sau khi đợi tất cả sinh viên rời đi, Trình Vệ Quốc cùng một vị lãnh đạo của trường cũng từ trong hội trường bước ra.
Hai người vừa trò chuyện vừa tiến về phía thư viện.
Lúc đi ngang qua Trình Vị Vãn, lần này Trình Vệ Quốc còn không thèm nhìn lướt qua cô.
Đợi đến lúc bóng dáng của Trình Vệ Quốc và vị lãnh đạo biết mất sau cánh của thư viện, Trình Vị Vãn đang đứng ở cửa hội trường đột nhiên đứng thẳng dậy, rồi nhanh chóng tiến vào thư viện.
Hàn Tri Phản biết rằng Trình Vị Vãn đi tìm Trình Vệ Quốc, hắn do dự một lúc thì không thể kìm được, liền cất bước lên đuổi theo cô.
Trình Vệ Quốc vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên tay ông ta còn đang cầm khăn giấy lau những đầu ngón tay của mình. Sau khi nhìn thấy Trình Vị Vãn, động tác của ông ta dừng lại một chút, sắc mặt đang ôn hòa vui vẻ bỗng chốc nguội lạnh đi, ngay cả trong giọng nói cũng có phần thiếu kiên nhẫn: “Tại sao cô lại đến đây?”
Trình Vị Vãn mấp máy khóe môi, sau một hồi mới nhìn về phía Trình Vệ Quốc cất lên một tiếng: “Ba!”
Tiếng “ba” của cô hoàn toàn không thể phát ra được, Trình Vệ Quốc vội vàng cắt lời cô: “Tôi nói với cô rất nhiều lần rồi, ở những nơi công cộng như vậy không được gọi tôi là ba!”
Trình Vị Vãn không nói nên lời, trong đáy mắt của cô có một sự tổn thương vừa lướt qua.
Trình Vệ Quốc liếc nhìn xung quanh, sau khi biết xung quanh không có bất cứ ai, lúc này ông ta mới nói với Trình Vị Vãn, ông ta dường như không thấy sự đau khổ của Trình Vị Vãn lại nói tiếp: “Cô tuổi còn trẻ, chưa kết hôn mà đã sinh con, nếu để người ngoài biết được, tôi sẽ bị người đời cười chê, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tôi, cô có biết rằng hình tượng của tôi được xây dựng đã phải tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết không?”
“Ngoại trừ ba năm trước ra, con nói con có bạn trai rồi, muốn đưa tới giới thiệu cho ba, ba đã đồng ý, kết quả hôm đó, con nói muốn đưa ba gặp bạn trai của con, ba có việc nên không thể đi, chúng ta gặp nhau thì cũng chưa tới năm phút, ba nghe điện thoại rồi nói có việc gấp để con ở lại. Sau đó cho đến tận bây giờ, cũng đã ba năm trôi qua rồi, con chưa gặp lại ba lần nào, con gọi điện thoại ba không nghe, con viết thư ba không trả lời, con chỉ muốn biết ba có khỏe hay không…”
Trong nhà vệ sinh nam, có một căn phòng bị mở ra.
Chính là người cùng đi vào nhà vệ sinh với Trình Vệ Quốc.
Trình Vị Quốc sợ bị người khác thấy cảnh mình và Trình Vị Vãn nói chuyện, thế là ông ta không nghĩ ngợi nhiều vội vàng lên tiếng cắt ngang lời nói của Trình Vị Vãn: “Tôi rất khỏe, chỉ cần cô không tới quấy rối thì tôi càng khỏe hơn!”
Trong nhà vệ sinh âm thanh tiếng nước chảy róc rách vọng ra.