Quý Ức vẫn nhìn Hạ Quý Thần, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Cô và anh cứ nhìn nhau một lúc lâu cô mới lên tiếng gọi: “Hạ Quý Thần…”
Nghe thấy Quý Ức gọi mình, ngón tay Hạ Quý Thần run rẩy dữ dội, gió thổi tàn thuốc rơi trên mu bàn tay anh mang theo cảm giác bỏng rát nhoi nhói.
Hạ Quý Thần vẫn đứng hình nhìn về phía Quý Ức, anh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, bàn tay đang đưa lên lại buông xuống.
Tắt thuốc lá, anh định thần lại hai giây rồi xoay hẳn người, mặt đối mặt với Quý Ức.
“Rốt cuộc anh cũng về rồi…” - Nước mắt Quý Ức rơi lã chã: “Anh có biết không, hơn một năm nay em vẫn không ngừng tìm kiếm anh, vẫn luôn chờ đợi anh quay lại.”
Hạ Quý Thần dường như vẫn chưa khôi phục tinh thần từ lúc đột ngột trùng phùng, anh nhìn Quý Ức, không định lên tiếng.
“Anh nói xem, vì sao anh lại ngốc nghếch thế? Bao nhiêu chuyện như vậy mà anh cũng không nói với em, một mình anh âm thầm gánh vác…”
“Trước đây, sao anh có thể bỏ đi như vậy, một năm nay anh ở đâu?”
Hơn một năm nay, Quý Ức đều ngày đêm mong chờ được gặp lại Hạ Quý Thần, vẫn ngày đêm nhớ nhung, nếu thật sự có một ngày cô và Hạ Quý Thần trùng phùng, cô nên nói gì đây.
Cô đã nghĩ sẵn trong đầu vô số lần những lời này, cũng đã mơ vô số lần cảnh tượng này, nhưng đến khi những thứ này thật sự xảy ra, cô phát hiện cô đã quên sạch những lời muốn nói, sự vui mừng kích động đã khiến đầu óc cô trống rỗng, những lời nói ra đều trở nên lộn xộn.
“Hơn một năm nay anh sống có tốt không? Anh về khi nào? Sau khi về vì sao không liên lạc với em trước? Đêm giao thừa đó, anh đã đi quán cà phê TX, có đúng vậy không?”
Một mình Quý Ức nói rất nhiều rất nhiều điều, mãi đến khi cô phát hiện ra Hạ Quý Thần vẫn im lặng từ đầu đến cuối, lúc này cô mới dừng lại.
Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần vẫn đang im lặng, cô trầm mặc trong chốc lát, nghĩ thầm, những lời mà cô muốn nói với anh có thể tìm một ngày nào đó rồi từ từ nói chi tiết cho anh nghe.
Hiện tại, khó khăn lắm cô mới gặp được anh, cô không thể để không khí trở nên quá nặng nề.
Nghĩ vậy, Quý Ức liền đi về phía Hạ Quý Thần.
Đi đến gần anh cô mới phát hiện, ngoại trừ quầng thâm dưới mắt hơi đậm, anh và hình ảnh của anh trong mơ của cô không có gì khác biệt, thời gian một năm dường như khuôn mặt anh cũng không có bất kỳ dấu vết của thời gian.
Đến khi đứng trước mặt Hạ Quý Thần, cô mới ngẩng đầu nhìn anh thật gần, cô ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng đặc biệt chỉ có ở anh.
Cổ họng Quý Ức như bị siết chặt, cô nhìn anh một lúc lâu, sau đó miễn cường nói: “Anh nhìn em xem, một mình em vẫn nói không dừng từ nãy đến giờ, quên cả việc chính. Anh muốn ăn chút gì không? Bây giờ em gọi phục vụ đến gọi món?”
Nói xong, Quý Ức cầm menu lên đưa đến trước mặt Hạ Quý Thần: “Gọi phần A đi, trước kia lúc anh đến đây ăn đều gọi phần A.”
Sau khi quyết định xong, Quý Ức lật đến trang nước uống: “Anh muốn uống chút gì không? Hay vẫn uống rượu vang như trước đây?”
Thấy Hạ Quý Thần vẫn không có phản ứng gì, Quý Ức tự mình gọi phục vụ đến, đặt những thứ mà mình vừa đề nghị.
Sau khi nhân viên rời đi, Quý Ức kéo một chiếc ghế trước bàn ăn: “Hạ Quý Thần, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện.”