Mục lục
Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Bạch cầm vé máy bay, tiễn Hạ Quý Thần đến tận cửa kiểm soát, cậu ta mới ngừng lại. Hai người có vẻ là đang tạm biệt nhau, nói chuyện rất lâu. Hạ Quý Thần đưa tay lấy tấm vé Trần Bạch đang cầm trên tay, sau đó quay người đi vào cổng kiểm soát.

Đi được vài bước, có lẽ là nghe thấy Trần Bạch gọi mình, Hạ Quý Thần dừng lại, xoay người nhìn về phía Trần Bạch. Không rõ Trần Bạch nói câu gì khiến cho Hạ Quý Thần đờ người ra. Hình như anh đang băn khoăn gì đó, một lúc lâu sau mới hơi mấp máy môi, sau đó thì xoay người bước nhanh theo lối dành cho khách VIP, qua khỏi cửa kiểm soát.

Đợi đến khi bóng dáng của Hạ Quý Thần khuất hẳn, Quý Ức mới thôi không nhìn về phía cửa kiểm soát nữa. 

Sân bay rộng lớn, đông người qua lại, ồn ào là thế, nhưng thời khắc này cô lại cảm thấy cả thế giới bỗng nhiên trống rỗng, dường như chỉ còn lại một mình cô.

Cô có chút ngỡ ngàng, có chút bất lực. Cô nhìn quanh hồi lâu, cứ như đang kiếm tìm thứ gì đó. Cứ nhìn rồi lại nhìn, cho đến khi mắt cô nhòa lệ chẳng còn thấy gì nữa.

Sau khi Trần Bạch ký gửi hành lý, chuẩn bị đi đến cửa kiểm soát với Hạ Quý Thần thì phát hiện ra Quý Ức. Cậu ta ngạc nhiên đến nỗi bước chân bất giác khựng lại, cho đến khi phát hiện Hạ Quý Thần đã đi xa thì mới nhanh chóng đuổi theo. 

Đến cửa kiểm soát, hai người không hẹn mà cùng dừng lại.

Thời khắc chia tay đã đến, Trần Bạch còn chưa kịp nói lời nào đã bị Hạ Quý Thần cướp lời: “Nhờ cậu chăm sóc cô ấy.”

Dù cho Hạ Quý Thần không nói tên, Trần Bạch cũng biết “cô ấy” chính là Quý Ức. 

Trần Bạch gật đầu nhẹ: “Anh yên tâm, tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của Quý tiểu thư cho Hoàn Ảnh rồi. Hôm qua họ có gọi điện cho tôi hẹn giờ gặp mặt.”

Hạ Quý Thần khẽ “Ừm” một tiếng, sau một hồi mới đáp lại: “Làm phiền cậu.”

Trần Bạch: “Là chuyện tôi nên làm.” 

Giữa hai người là sự im lặng bao trùm.

Qua một hồi, Hạ Quý Thần chủ động nói: “Nếu có việc gì cậu không giải quyết được, có thể tìm Hàn Tri Phản.”

Hạ Quý Thần không đợi Trần Bạch trả lời, tiếp tục nói: “Cậu ấy ở Bắc Kinh có gia thế và quyền lực, nhiều việc nếu có cậu ấy ra mặt sẽ dễ giải quyết hơn so với cậu. Huống hồ cậu ấy còn có Lâm Sinh.” 

Sắp phải đi rồi mà anh ấy câu nào cũng nói về Quý tiểu thư.

Trần Bạch nghe Hạ Quý Thần nói mà không khỏi đau lòng, ngoảnh đầu hướng về nơi cách cửa kiểm soát không xa đó nhìn một cái rồi mới trả lời: “Tôi biết rồi.”

Hạ Quý Thần “Ừ” nhẹ một tiếng, sau đó vẫn đứng tại chỗ, dường như đang suy nghĩ xem có gì cần nói nữa không. Một lát sau, anh mới lên tiếng: “Vậy tôi đi đây.” 

“Hạ tổng.” Trần Bạch vô ý gọi tên Hạ Quý Thần.

Hạ Quý Thần như đã biết tiếp theo Trần Bạch sẽ nói mấy lời để giữ mình lại, không chờ cậu ta nói, liền lấy vé máy bay ra, xoay người đi qua cửa kiểm soát.

Anh đi chưa được hai bước, lại có tiếng của Trần Bạch nói với tới: “Hạ tổng, cô ấy đến rồi.” 

Hạ Quý Thần dường như bị điểm huyệt đột ngột dừng lại.

Trần Bạch lại tiếp tục nói: “Cô ấy đến sân bay rồi.”

Hạ Quý Thần biết “cô ấy” chính là Quý Ức. Anh nhẹ nhàng quay người nhìn về phía Trần Bạch. 

“Khi nãy tôi nhìn thấy, cô ấy đến tiễn anh đấy. Cô ấy đang ở bên đó, anh không muốn nói tạm biệt với cô ấy sao?”

Trần Bạch chờ một lúc không thấy Hạ Quý Thần nói gì, bèn tiếp tục nói: “Tôi đi gọi cô ấy cho anh…”

Trần Bạch còn chưa nói hết câu, Hạ Quý Thần đã cắt ngang: “Không.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK