Giống với lúc từ trong bệnh viện đi ra, bầu không khí trong xe vẫn rất yên tĩnh.
Khoảng cách từ khách sạn Beijing World Hotel đến nhà Quý Ức không xa, hơn mười phút sau, xe đã quẹo vào khu cư xá, dừng lại trước cửa nhà Quý Ức.
Trần Bạch xuống xe, giúp Quý Ức mở cửa xe, cũng tiện tay xách mấy hộp thức ăn xuống.
Đợi Quý Ức xuống xe, Trần Bạch lập tức đưa thức ăn đến trước mặt cô: “Quý tiểu thư, cô cầm mấy thứ này đi, buổi tối còn có thứ gì đó để ăn.”
Quý Ức không nhận: “Tôi không có khẩu vị, cậu mang về đi.”
“Không có khẩu vị thì cũng phải ăn một chút, bằng không sẽ hại dạ dày...” - Trần Bạch vừa định khuyên nhủ đôi câu, thì cửa xe bên kia đã bị đẩy ra, Hạ Quý Thần bước xuống xe.
Trần Bạch im lặng, đợi Hạ Quý Thần đi đến bên cạnh mình cùng Quý Ức, anh khẽ gọi: “Hạ tổng!”
Hạ Quý Thần không đáp, chỉ đưa tay về phía Trần Bạch.
Hiểu ý anh, Trần Bạch lập tức đưa mấy hộp thức ăn kia cho anh.
Sau khi nhận lấy, Hạ Quý Thần quay sang Quý Ức: “Đi thôi, anh đưa em lên nhà.”
“Không cần...” Chữ “đâu” của Quý Ức còn chưa kịp nói ra, thì Hạ Quý Thần đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi thẳng lên lầu.
Hạ Quý Thần đã từng tới nhà Quý Ức nên rất quen thuộc, anh kéo cô đi một mạch tới trước cửa nhà họ Quý.
Anh không vội ra về, chờ Quý Ức lấy chìa khóa mở cửa xong, anh bước lên trước đẩy cửa đi vào.
Hạ Quý Thần đặt thức ăn lên bàn, kế đó anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ thức ăn. Thức ăn còn nóng, anh liền quay sang nhìn Quý Ức vẫn còn đang chậm chập đổi giày, nói: “Nên ăn lúc còn nóng.”
Quý Ức không đáp, đổi giày xong, cô mới bước vào phòng khách.
Hạ Quý Thần bước đến trước mặt cô, tiếp tục nói: “Sau khi ăn cơm xong, thì tắm nước nóng, rồi đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Quý Ức khẽ gật đầu, mắt cô lại bắt đầu cay cay, cô vội dời ánh mắt khỏi người anh, quay sang nhìn về phía tủ tivi.
“Không cần lo lắng cho mẹ, bác sĩ Hạ sẽ chăm sóc tốt cho bác gái.” - Dừng một chút, Hạ Quý Thần lại nói: “Ngày mai Trần Bạch sẽ làm thủ tục xuất viện cho bác gái, em không cần qua đó đâu, anh sẽ bảo Trần Bạch đưa hai bác về nhà.”
Hạ Quý Thần càng cẩn thận cân nhắc lo lắng vì cô thì tim cô càng đau đớn dữ dội. Sợ mình làm ra chuyện mất mặt trước mặt anh, tay cô kiềm không được nắm chặt vạt áo.
Bầu không khí trong phòng phút chốc rơi vào yên tĩnh, Hạ Quý Thần lại chủ động mở miệng lần nữa: “Chuyện hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa, anh sẽ bảo Trần Bạch sắp xếp một ít người, bắt đầu từ ngày mai, bọn họ sẽ canh giữa ở gần nhà em. Lúc bố em ra ngoài, bọn họ cũng sẽ đi theo...”
Quý Ức thật sự không muốn nghe anh nói tiếp, cô vội mở miệng cắt ngang lời anh: “Cảm ơn anh!”
Hạ Quý Thần lập tức im lặng.
Anh chăm chú nhìn Quý Ức trong chốc lát, sau khi xác định bản thân thật sự không còn gì muốn nói tiếp, anh mới lên tiếng chào tạm biệt: “Vậy thì anh về trước.”
Quý Ức đáp lại: “Ừm.”
Hạ Quý Thần đứng sững tại chỗ, một lát sau, anh mới nhấc chân, đi về phía cửa ra vào.
Anh nhanh chóng ra khỏi phòng, lúc đóng cửa, anh có quay đầu liếc nhìn Quý Ức một cái.
Quý Ức không nhìn Hạ Quý Thần, nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh.
Cô cứ cho rằng anh muốn nói gì đó với mình, nhưng đợi một lúc lâu, ngoài cửa vẫn là một khoảng không yên tĩnh.
Không biết bao lâu sau, tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Hạ Quý Thần đã đi khỏi. Rốt cuộc, anh vẫn không nói gì.