Ông ta yêu con gái như vậy, sau khi đến Bắc Kinh, con gái tìm đến, sao ông ta lại không gặp?
Hàn Tri Phản như gặp phải một câu đố vô cùng hóc búa, nghĩ kiểu nào cũng không ra lời đáp.
Nhân viên lễ tân thấy Hàn Tri Phản không có phản ứng nên tưởng hắn còn điều gì thắc mắc, nhẹ giọng nói: “Anh Hàn? Xin hỏi anh còn chuyện gì khác cần tôi giúp không?”
Hàn Tri Phản lúc này mới chú ý, vội lắc đầu với nhân viên lễ tân. Hắn đứng tại chỗ một lúc rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Chạy đến nơi mà Trình Vị Vãn đứng bên đường khi nãy, nhưng lúc này đã không còn bóng dáng cô đâu nữa. Hàn Tri Phản nhìn khắp xung quanh nhưng chỉ toàn là những khuôn mặt xa lạ.
Gặp phải chuyện như thế này, Hàn Tri Phản không còn tâm trạng để quay về làm việc nữa, hắn gọi tài xế đưa mình về nhà.
Quản gia nghe tiếng cửa, tưởng rằng Trình Vị Vãn đã trở về nên chạy từ nhà bếp ra, miệng còn đang gọi tên của Trình Vị Vãn: “Trình tiểu…”
Chữ “thư” cuối cùng chưa kịp thốt lên, quản gia đã nhìn thấy Hàn Tri Phản đi vào nhà, bèn nhanh chóng sửa lại thành: “… Hàn tiên sinh…”
Hàn Tri Phản “Ừm” một tiếng rồi thay giày đi vào nhà.
Hắn nghe quản gia gọi tên của Trình Vị Vãn nên sẵn tiện hỏi bà trước khi lên lầu: “Cô ấy không có ở nhà sao?”
Quản gia biết “cô ấy” mà Hàn Tri Phản hỏi là Trình Vị Vãn: “Trình tiểu thư ăn trưa xong, sau khi ru tiểu thiếu gia ngủ thì đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.”
Hàn Tri Phản “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa mà đi lên lầu.
Hắn về phòng thay đồ ở nhà ra rồi sang phòng Trình Hàm nhìn con một chút, sau đó lại quay xuống lầu.
Hắn ngồi trên sofa cầm đại một quyển tạp chí lật ra xem.
Mới xem được vài trang, hắn đã đưa tay lên nhìn đồng hồ.
Trời đã tối, mặt trời sắp lặn xuống núi rồi mà Trình Vị Vãn vẫn chưa về.
Hàn Tri Phản dần dần cảm thấy bất an, hắn nhìn ra phía cửa sổ.
Cơm tối nấu xong, Trình Vị Vãn vẫn chưa về nhà. Hàn Tri Phản cuối cùng cũng không nhịn được mà ném quyển tạp chí đi, đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Quản gia gọi Hàn Tri Phản dùng cơm, hắn cũng không để tâm mà lấy một điếu thuốc ra châm.
Quản gia nhìn ra được Hàn Tri Phản đang có tâm sự nhưng không đoán ra được là việc gì. Mãi cho đến khi Hàn Tri Phản đưa tay nhìn đồng hồ rồi hỏi bà “Trước khi cô ấy đi có nói gì với bà không?”, quản gia mới hiểu ra, Hàn Tri Phản là đang lo lắng cho Trình Vị Vãn vì lúc này vẫn còn chưa về nhà.
Quản gia lắc đầu rồi trả lời Hàn Tri Phản: “Không, Trình tiểu thư không nói gì cả.”
Sau khi trả lời xong, quản gia thấy Hàn Tri Phản không lên tiếng mới tiếp tục nói: “Hàn tiên sinh, sao muộn thế này rồi mà Trình tiểu thư còn chưa về, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Hay là cậu gọi điện thoại cho Trình tiểu thư đi?
Hàn Tri Phản không trả lời quản gia.
Quản gia không rõ tâm tình của Hàn Tri Phản, sợ mình tự động gọi điện thoại sẽ bị mắng, chỉ biết tiếp tục nói: “Hàn tiên sinh, đã sắp chín giờ rồi, Trình tiểu thư…”
“Cô ta không về thì bà đi mà hỏi cô ta, cứ nói với tôi làm gì?” - Hàn Tri Phản thấy quản gia nói đông nói tây nửa ngày cũng không chịu đi gọi điện thoại, tức giận lên tiếng.
Rốt cuộc cũng bị mắng… Quản gia ảo não chạy đến chỗ điện thoại bấm gọi cho Trình Vị Vãn.