Cô cầm đũa, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngẩn người, ngay cả anh đứng bên cạnh cô, cô cũng không hề phát giác.
“Tiểu Ức.” Hạ Quý Thần thấp giọng gọi tên Quý Ức.
Quý Ức dường như là đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có bất kỳ phản ứng nào.
Trang Nghi vô thức mở miệng: “Quý Ức, Hạ...”
Trang Nghi còn chưa nói hết, Hạ Quý Thần đã nghiêng đầu nhìn cô một cái, liếc mắt ý bảo cô đừng lên tiếng.
Những lời kế tiếp của Trang Nghi... lập tức im bật.
Hạ Quý Thần liếc nhìn sau lưng, dù anh không lên tiếng, nhưng Trang Nghi lại có thể hiểu, ý của anh là muốn cô rời đi. Trang Nghi lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn, đi về phía Trần Bạch đứng cách đó không xa.
Hạ Quý Thần quay đầu, nhìn chằm chằm vào Quý Ức, cô vẫn giữ nguyên tư thế như một cảnh trong phim bị dừng lại, một lát sau, anh vươn tay, nhẹ nhàng rút đôi đũa trên đầu ngón tay cô.
Hành động của anh làm kinh động đến cô, cả người cô run lên một cái, vài giây sau, cô mới chậm chạp xoay đầu, nhìn về phía anh.
Chạm phải tầm mắt của cô, Hạ Quý Thần giương môi mỉm cười: “Sao lại không ăn gì?”
Giọng của anh dịu dàng, nụ cười trên môi mềm mại, ngắn gọn hoàn toàn bất đồng với hình tượng cao ngạo, trong trẻo thường ngày.
Không ai không thích người khác dịu dàng với mình. Nhưng giờ khắc này, thái độ dịu dàng của Hạ Quý Thần lại khiến cho Quý Ức cảm thấy chói mắt, làm cho sự áy náy trong lòng cô càng tăng thêm, cô rủ mắt xuống, tránh đôi mắt anh.
Cô không nói chuyện.
Hạ Quý Thần biết là bởi vì chuyện xảy ra ngày hôm qua trong lúc ghi hình chương trình nghệ thuật tổng hợp khiến cô không vui, anh kiên nhẫn đợi trong chốc lát, lại nói tiếp, giọng điệu lúc này càng thêm dịu dàng: “Là do đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Cô vẫn không nói chuyện, nghe thấy giọng của anh lúc này, trong lòng cô càng áy náy, khó chịu đến cực điểm.
Thấy thái độ trầm mặc của cô, Hạ Quý Thần cũng không biểu lộ một chút không vui nào, thậm chí anh còn tốt tính nói: “Vậy em muốn ăn gì? Tôi giúp em lấy.”
Rõ ràng là do cô bất cẩn gây phiền toái cho anh, vậy mà chẳng những anh không trách, còn kiên nhẫn dỗ ngọt cô...
Quý Ức cảm giác trong cổ họng mình như có cái gì đó chặn lại, cô vẫn không nói chuyện như trước, nhưng lần này lại khẽ lắc đầu với Hạ Quý Thần.
“Là không muốn ăn cơm, hay không muốn ăn mấy thứ kia?” Hạ Quý Thần không biết cô lắc đầu là có ý gì, liền suy đoán. Sau khi hỏi xong, thấy cô tiếp tục không có phản ứng, anh lại nói: “Vậy em nói xem, em muốn ăn gì, không cần quan tâm ở đây có hay không, chỉ cần em nói, tôi sẽ bảo người làm cho em.”
Nghe anh nói vậy, đầu ngón tay Quý Ức khẽ run lên, trong mắt cô phủ kín sương mù.
Cô muốn nói với anh “Không cần”, nhưng trong cổ họng chua xót, khiến cô không phát ra được tiếng nào, cô đành phải một lần nữa lắc đầu với anh.
Hạ Quý Thần chưa từng dỗ con gái, đây là lần đầu tiên, anh đã nói nhiều như vậy mà cô vẫn rầu rĩ không vui. Anh cũng không biết nên làm gì cho đúng, đứng bên cạnh cô chốc lát, anh lại đưa tay nắm lấy tay vịn xe lăn của cô, xoay cô sang đối diện với mình, rồi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu, nhìn cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn đang cụp mắt vài giây, sau đó anh mới lên tiếng: “Không ăn cái gì sao được, tôi cũng chưa ăn cơm trưa, chúng ta cùng ăn, được không?”